Phản Diện Siêu Cấp

Chương 815: Hù chết lão già ta!

 
 
 
"Thật sự là người!"
"Ha ha! Ta biết ngay đám Yêu tộc bắt chúng ta kia không có quả ngon để ăn!"
"Tiểu huynh đệ! Mau tới đây! Chúng ta cũng là người!"
"M* nó! Những ngày này đã hù chết lão tử!"
Lý Hoa Anh: "…"
Chuyện gì đang xảy ra? Thế mà có nhiều người như vậy ở trong một nơi tối đen như thế này, hơn nữa nhìn thấy mình lại giống như nhìn thấy cứu tinh vậy!
Trong nháy mắt Lý Hoa Anh liền phản ứng lại.
Cứu tinh?
"Các ngươi là bị bắt cóc tới đây?"
"Nói nhảm!"
"Ngươi không biết sao? Vậy ngươi đã làm thế nào để đi được tới nơi này? Gặp quỷ! Đám Yêu tộc đáng chết kia chẳng lẽ không phát hiện ra ngươi?"
"Yêu tộc? Là hung thú sao? Ở bên ngoài giống như có người đang đánh nhau với hung thú..."
"Cái gì! ?"
Lý Hoa Anh còn chưa nói hết lời, thanh âm già nua nói chuyện lúc ban đầu kia đột nhiên vang lên: "Thực sự? Uy thế chiến đấu là như thế nào? Có phải là hủy thiên diệt địa, nhìn qua đặc biệt lợi hại, hơn nữa người tới còn đánh cho đám Yêu tộc kia chạy vãi đái vãi cức, chạy trối chết hay không?"
"Ừm." Lý Hoa Anh ngẩn ngơ, vô thức nói ra: "Dù sao thì cũng rất lợi hại..."
"Ha ha ha!" Thanh âm già nua lập tức cười lớn một tiếng, dường như là đang khoe khoang với người ở bên cạnh: "Ngươi nghe đi!"
"Tuyệt đối là con của ta tới cứu ta! Ta biết ngay là tên gia hỏa Cửu Anh kia hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, dám bắt cóc ta? ! Trước đó cũng không điều tra xem lão già ta có thân phận gì!"
"Mọi người không cần phải lo lắng!"
"Lát nữa lão phu sẽ mời mọi người ăn thịt Cửu Anh."
"Đại bổ!"
Trong thời gian gần đây Dương Chiến sống rất cay đắng.
Vốn dĩ hắn ở quê quán Lạc Viêm Thành cậy già lên mặt đang trang bức thật tốt, đột nhiên, một vị cường giả căn bản là không có cách chống cự lại đột nhiên xuất hiện ở Lạc Viêm Thành, bắt bốn đại gia tộc cùng với hắn đi.
Gặp quỷ! Dương Chiến ban đầu còn tưởng rằng là ở phía Đại Chu thấy nữ nhi của mình quá mức ưu tú, dự định giết người diệt khẩu diệt trừ hậu hoạn.
Hù chết lão già ta!
Về sau Dương Chiến mới biết được nguyên lai là một vị Yêu tộc không biết nhô ra từ nơi nào, vì tìm kiếm Tạo Hóa Viêm cái gì đó mới bắt hắn còn có người của bốn đại gia tộc Lạc Viêm Thành, hơn nữa còn muốn thẩm vấn đoàn người để tìm ra manh mối có quan hệ đến Tạo Hóa Viêm.
Nói đùa!
Dương lão đầu ta đi ngang qua giang hồ nhiều năm như vậy, gặp được loại chuyện này ta lại còn không biết sao?
Dương Chiến đảo con ngươi một vòng, có một chút ý tưởng đối với Tạo Hóa Viêm ở trong miệng của Yêu tộc, suy nghĩ kỹ một chút, đồ vật có thể khiến cho vị Yêu tộc có tu vi đã là Võ Đạo Tông Sư kia cũng đều thèm thuồng, tuyệt đối là chí bảo trong truyền thuyết, mà bốn đại gia tộc Lạc Viêm Thành, bao quát cả Dương Chiến hắn, dùng lời công bằng mà nói...
Sẽ xứng với chí bảo sao?
Thật giống như một người bình thường cầm một kiện Đạo Binh, cũng chỉ có thể dùng nó để thái thịt, không có đủ tu vi, cho dù là bảo vật khá hơn nữa cũng đều không có một chút tác dụng gì.
Cho nên nếu như Lạc Viêm Thành thật sự có bảo vật, mà Yêu tộc lại không tìm được, tất nhiên là đã bị người khác lấy đi.
Như vậy vấn đề đã đến…ở Lạc Viêm Thành có ai có thể lấy đi bảo vật như vậy?
Nói nhảm! Ngoại trừ Xuân nhi nhà ta thì còn có thể là ai! ? Ba đại gia tộc phế vật khác làm sao có thể so sánh với khuê nữ bảo bối nhà ta.
Ý niệm tới đây, Dương Chiến nhất thời liền chuẩn bị sẵn sàng hết thảy: cho dù chết cũng không được mở miệng! Tuyệt đối không thể mở miệng! Nhất định phải giúp khuê nữ nhà mình bảo trụ cái bí mật này!
Tạo Hóa Viêm a, có một câu nói rất hay, thất phu vô tội hoài bích có tội, mà thứ đồ vật vừa nghe liền biết rất lợi hại này, khuê nữ coi như chiếm được cũng nhất định là miệng kín như bưng. Dương Chiến tự cho rằng khuê nữ bảo bối cũng đã trưởng thành, hắn cũng đã không thể che chở được cho nàng, làm cha như vậy đã đủ mất mặt, hiện tại nếu lại kéo Dương Xuân thụt lùi, vậy thì ngay cả cái mặt già cũng khó mà giữ được.
Bất quá Dương Chiến cũng biết được, Dương Xuân đã lưu lại tiêu ký ở trên người của hắn, cho nên Dương Xuân hẳn là rất nhanh liền có thể biết được tin tức hắn mất tích.
Dương Chiến thế nhưng cũng không có quên.
Khuê nữ nhà ta thế nhưng là đệ tử Thuần Dương Cung! Hiện tại cũng là người có chỗ dựa! Chỉ là một tên Yêu tộc, chờ khuê nữ nhà ta mang theo đại quân Thuần Dương Cung giết tới, còn không phải là dễ như trở bàn tay?
Cho nên vào trước đó, điều ta cần phải làm chính là tận lực bảo trì điệu thấp, mặc kệ sử dụng phương pháp gì cũng đều tốt, ít nhất phải sống tạm cho đến khi khuê nữ nhà ta tới cứu, mà nếu như tên Yêu tộc kia thẩm vấn ta, vậy ta sẽ thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, trực tiếp tự bạo, để khuê nữ báo thù cho ta.
Nói thật, đây chính là một loạt thao tác oanh liệt do Dương Chiến tự tưởng tượng ra!
Nhưng không ai ngờ được!
Cái người gọi là Cửu Anh kia, vào một ngày nào đó thế mà một đi không trở lại, có trời mới biết đã chạy đi chỗ nào, sau đó lại có một vị Yêu tộc khác chạy tới nhốt Dương Chiến và người của bốn đại gia tộc, bất quá nhìn bộ đáng của đối phương, dường như là khác biệt cùng với Cửu Anh, cũng không biết tin tức về Tạo Hóa Viêm.
Điều này thực sự đã khiến cho Dương Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kể từ đó hắn cũng không cần phải nơm nớp lo sợ cả ngày, chỉ cần chờ khuê nữ nhà mình tới cứu người liền xong việc.
Mà công sức không phụ lòng người.
Rốt cuộc cũng đã đến!
Một chút quang mang thắp sáng hang động, sau đó chỉ thấy một thanh niên nam tử nhẹ nhàng đi đến từng bước, sau khi nhìn thấy rõ đám người Dương Chiến mới nhẹ nhàng thở ra.
"Phù!" Lý Hoa Anh vỗ ngực một cái, thật sự là người.
"Còn đứng ngây ở đó làm gì?" Dương Chiến vội vàng nói: "Đám Yêu tộc kia nói không chừng sẽ trở về, nhanh, cởi trói giúp chúng ta, nhanh chóng rời đi."
"Ồ!"
Nghe đến đây, khuôn mặt của Lý Hoa Anh nhất thời trở nên hết sức nghiêm túc, thân làm quân coi giữ Hoài Thủy Thành, Thống lĩnh đại nhân thường xuyên nói con dân là một thành viên của quân đội, Lý Hoa Anh vẫn rất có tư tưởng giác ngộ, lập tức buông bỏ tạp niệm, bắt đầu cởi trói giúp cho đám người Dương Chiến.
Vừa cởi trói, Lý Hoa Anh vẫn không quên an ủi một số người rõ ràng đã sợ hãi quá độ: "Ở bên ngoài còn đang đại chiến, đám hung thú đều đã chạy tứ tán, mọi người hãy đi theo ta, chúng ta hành động cấp tốc, nhìn xem có thể lách qua đám hung thú đã nổi điên kia hay không, mà chỉ cần đi đến Hoài Thủy Thành, tin tưởng ta, mọi người chẳng mấy chốc sẽ an toàn."
So với một số người bị doạ sợ, Dương Chiến ngược lại là sinh long hoạt hổ, càng già càng dẻo dai, phủi phủi quần áo liền đứng lên vững vàng, thuận tiện đạp một cước vào người trẻ tuổi còn có một chút bất an ở bên cạnh: "Thất thần làm gì? Đi mau!"
"Vâng, Vâng!"
Mà cùng lúc đó…
"Chết?"
"Chết rồi sao?"
"Ở dưới một đòn liên thủ của chúng ta, tên Tà Thần kia làm sao có thể không chết?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận