Phản Diện Siêu Cấp

Chương 941: Hành hình

 
 
 
Lời nói của lão quản gia dường như là kích thích Lâm Cầm, trên thực tế vào không lâu trước đó, Lâm Cầm vẫn rất là kính nể đối với Hạ Hòe, nhưng thực lực và uy vọng của lão quản gia lúc này đều không phải là hắn có thể so. Hơn nữa lại là lão tổ tông, cho nên Lâm Cầm cũng chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào, lộ ra bộ dáng hờn dỗi.
"Làm sao? Còn không chịu phục?" Lão quản gia liếc nhìn Lâm Cầm, chợt thở dài: "Không phục cũng vô dụng, ta đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai ta sẽ lên đường tiến về Thuần Dương Cung, sự vật ở trong tộc tạm thời có Trưởng Lão Hội phụ trách, mà ngươi, ta đã tìm Đại đô đốc xin một chức quan nhỏ cho ngươi, ngươi ngày mai sẽ đi đến Thượng Kinh."
"Cái gì! ?"
"Nhỏ giọng một chút!" Lão quản gia lại gõ Lâm Cầm một cái: "Đây chính là đặc quyền ta tranh thủ được cho ngươi, phải khiêm tốn...hơn nữa ngươi không phải là không phục sao? Vậy liền đi một chuyến đến Thượng Kinh, đi đến Đại Càn nhìn thật kỹ cái Trung Nguyên này, mở rộng tầm mắt một lần, rèn luyện một chút năng lực, ta cảm thấy không yên lòng với ngươi bây giờ."
"Đi đến Thượng Kinh?"
Lâm Cầm ngây cả người, coi như là hắn cũng biết, Thượng Kinh là Đế Đô Đại Càn.
Đến đó nhìn sao?
Nhìn Võ Hầu Quân Đại Càn như thiên thần hạ phàm vừa mới đến đây không lâu, còn có Trần Khuynh Địch đứng ở trên thiên khung cao cao, lộ ra tư thái vô địch phá toái hư không, Lâm Cầm trầm tư rất lâu, sau đó yên lặng đáp ứng, nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn, lão quản gia mới xem như thỏa mãn.
Nói thật hắn đều đã làm đến loại trình độ này, nếu như Lâm Cầm vẫn không có ý nghĩ hồi tâm chuyển ý, còn không nhận thức được quan hệ giữa Tuần Châu Đạo cùng với Đại Càn, vậy hắn chỉ sợ không thể không cân nhắc đổi một vị gia chủ khác cho Lâm gia.
"Lão tổ tông."
"Lúc nào thì hành hình?"
"Lúc nào?" Lão quản gia nhìn bầu trời một cái, lại nhìn đám người ở bên ngoài, tùy ý nói ra: Vị đại nhân kia không có phân phó, sớm hành hình một chút cũng sớm kết thúc công việc."
"Là vào ngay bây giờ."
"Truyền lệnh xuống."
"Hành hình!"
Một ngày này qua đi.
Tuần Châu Đạo chính thức trở về trong vòng tay của Trung Nguyên.
Đặt ở thời điểm bình thường, đây cũng là tin tức không lớn không nhỏ, đủ để gây ra chấn động ở Trung Nguyên, nhưng vào giờ phút này lại là hoàn toàn khác biệt, đối với giang hồ Trung Nguyên mà nói, loại địa phương vắng vẻ như Tuần Châu Đạo, có như thế nào cũng không sao cả, bởi vì vào trước đây không lâu, một tin tức khác như bão táp đã quét sạch hơn phân nửa Trung Nguyên.
Đại Chu dắt tay với Ma Giáo hiện thế một lần nữa.
Nếu như dùng hai câu nói để hình dung cuộc sống của Thái Tử Hoành Xương ở trong khoảng thời gian này mà nói.
Không sai biệt lắm chính là: ta quá khổ.
Áp lực của ta gần đây rất lớn.
Hoành Võ Đế cha của ta khư khư cố chấp, nhưng ta lại không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể nhìn Đại Chu từng bước một chậm rãi từ trong lòng đất đi lên sân khấu, giống như ta dự đoán vậy, trở thành thế lực dẫn đầu nhấc lên ngọn cờ phản Càn đối với Đại Càn.
Thái Tử Hoành Xương không biết đã thở dài bao nhiêu lần trong những ngày này.
Bất quá có một điểm rất tốt là, phụ thân nhà mình mặc dù khư khư cố chấp, nhưng cũng không ngốc, khắp mọi mặt đều đã chuẩn bị rất hoàn thiện, chỉ là hành vi của Hoành Võ Đế ở trong mắt của Thái Tử Hoành Xương càng giống như là đang đánh bạc, thắng cuộc coi như là có thiên hạ, từ đó đi đến đỉnh phong của cuộc sống, nhưng vấn đề là nếu thua cuộc thì cũng chính là vạn kiếp bất phục.
"..."
"Ngươi nói xem phụ thân của ta vì sao lại gấp gáp như vậy?"
"Rõ ràng là có thể chờ một chút, lại nhất định phải là kẻ thứ nhất ra mặt, ta không phủ nhận làm như vậy là có hiệu quả rất rõ rệt, nhưng rủi ro cũng thật sự là quá lớn, không cẩn thận thì sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề."
"Thực sự là quá khó khăn."
Đối mặt với lời tố khổ của Thái Tử Hoành Xương, người nào đó nói chuyện phiếm với hắn thì là khe khẽ gõ vỏ đao ở trên đầu gối một cái, dùng ngữ khí vô cùng mờ nhạt nói: "Ta cảm thấy vẫn còn tốt."
"Ngươi đương nhiên là còn tốt." Thái Tử Hoành Xương trừng đối phương một cái: "Tiền thân là thiên kiêu chi tử của Thuần Dương Cung, về sau không hiểu ra sao bị giáo chủ Minh Giáo nhìn trúng, trở thành đệ tử thân truyền của hắn, đó chính là chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, nếu như lão cha nhà ta cũng có phần tu vi này, vậy thì ta cũng sẽ không nói cái gì."
Thanh niên ngồi ở đối diện với Thái Tử Hoành Xương ngẩng đầu, lộ ra một tấm khuôn mặt mà nếu như Trần Khuynh Địch có ở nơi này nhất định sẽ nhận ra được.
Là Long Ngạo Thiên.
"Hiện tại Minh Giáo không phải là đã kết minh với các ngươi hay sao, tình cảnh của các ngươi cũng không kém như vậy."
"Nói thì đơn giản lắm." Thái Tử Hoành Xương lắc đầu.
Điểm này hắn và Trần Khuynh Địch chính là có quan điểm nhất trí.
Rèn sắt còn cần sự cứng rắn của bản thân, dựa vào người khác vĩnh viễn cũng không bằng dựa vào chính mình, hợp tác chỉ vĩnh viễn có thể phát sinh ở trên người minh hữu đồng cấp bậc, mà không thể nghi ngờ, Đại Chu cùng với Minh Giáo tuyệt đối không được gọi là minh hữu đồng cấp bậc, một vị chí cường giả, chính là chênh lệch mà song phương không thể vượt qua, dạng kết minh này là…
"Có rất nhiều nhân tố không thể khống chế."
"Ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi."
Đối với Thái Tử Hoành Xương nói lải nhải, Long Ngạo Thiên thờ ơ lắc đầu.
Nghiêm ngặt mà nói, tính cách của Thái Tử Hoành Xương cùng với Long Ngạo Thiên có sự khác biệt tương đối lớn, Thái Tử Hoành Xương tôn trọng tính trước làm sau, làm người hay làm việc đều sẽ nghĩ trước sau đó mới làm, nhưng Long Ngạo Thiên thì lại không giống, sẽ càng có khuynh hướng làm trước rồi nghĩ, hết lần này tới lần khác rất thú vị là, thói quen của hai vị này đều không phải là vừa mới bắt đầu đã có...
Không sai!
Thói quen của hai người toàn bộ là đều căn cứ vào một người.
Đối với Thái Tử Hoành Xương mà nói, Trần Khuynh Địch giống như là một vị trí giả tính trước làm sau, tên tuổi Trần Khuynh Địch trí kế vô song cũng không phải là đùa giỡn, cho nên hắn đã vô thức khiến cho bản thân đi theo phương hướng đó.
Nhưng đối với Long Ngạo Thiên mà nói, Trần Khuynh Địch càng giống như là một toà núi cao không thể vượt qua, có thực lực mạnh đến đáng sợ, làm lão nhị vạn năm ở Thuần Dương Cung, hắn chính là rõ ràng nhất, cho nên hắn càng có khuynh hướng đi theo lực lượng cường đại.
Nói một cách khác…
Đặc tính của hai người này đều là lấy ra từ trên người của Trần Khuynh Địch, đối với người trẻ tuổi bây giờ đã là cự kình giang hồ kia, bọn họ mặc dù không nói ở ngoài miệng, nhưng ở trong lòng kỳ thật đều là đã bội phục vạn phần, bất quá nếu như ngươi hỏi thăm bọn họ ở trước mặt mà nói, bọn họ là chắc chắn sẽ không thừa nhận.
"Khụ khụ!" Dường như là cảm thấy bầu không khí có một chút xấu hổ, Thái Tử Hoành Xương ho khan một cái, xoay chuyển lời nói: "Nghe nói chưa, Trần Khuynh Địch hiện tại đã trở thành Đại Càn Đại đô đốc Hoàng Thành Tư, quan tòng nhất phẩm. Sau khi chiếu cáo thiên hạ, hiện tại ở trên giang hồ đã có không ít người gọi hắn là chó săn của triều đình."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận