Phản Diện Siêu Cấp

Chương 460: Trương Chính Nhất

 
 
 
Cái gọi là bát đại kỳ cảnh, theo thứ tự là Hãn Hải Thương Minh, Phủ Thắng Côn Nhạc, Chung Hoa Thần Tú, Nguyệt Dương Diệu Huy, Dao Quang La Huyễn, Thủy Lam Yên Hà, Vân Nghê Hồng Uyên, Lạc Thế Tinh Hà, bát đại kỳ cảnh chính là bát đại bí cảnh, chỉ cần có thể lĩnh ngộ được một môn đạo thống từ trong đó, thì sẽ chính là Thiên Tôn đương đại của Đạo Môn.
Giống như là Thiên Tôn Thái Bình vậy, chính là cảm ngộ vận mệnh ở trong Dao Quang La Huyễn, khai sáng ra Thái Bình Đạo, cũng lấy Thần Thông của bản thân đánh nát mệnh tinh, đặt chân đến đỉnh phong thế gian, leo lên vị trí Thiên Tôn, từ lịch đại đến nay, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới được Đạo Môn xem là lãnh tụ chính thống.
Đương nhiên bát đại kỳ cảnh cũng không phải chỉ là bí cảnh, đồng thời cũng là đại trận hộ sơn của Đạo Môn, năm đó Đạo Tổ tuân theo vô vi chi đạo, số chín là rất nhiều, nếu như khai sáng chín đại kỳ cảnh, thì sẽ không phù hợp với lý niệm của Đạo Tổ, cho nên Đạo Tổ chỉ để lại bát đại kỳ cảnh, nhưng vẫn lưu lại pháp môn.
Về sau Đạo Môn chính thống chỉ cần mượn nhờ bát đại kỳ cảnh bày trận, kết nối khí thế của bát đại kỳ cảnh, liền có thể diễn hóa ra kỳ cảnh thứ chín.
Kỳ cảnh thứ chín chính là Hỗn Độn Hồng Mông!
Nghe nói vào thời đại năm đó, Phật Môn hưng thịnh, ở các nơi trong Trung Thổ đều có Phật tự, mà Đạo Môn thì lại suy yếu, vô số Đạo Quan bị Phật Môn phá hủy, thậm chí là Bát Cảnh Cung cũng bị Phật Môn bức bách, mắt thấy là đã sắp bị Phật Môn triệt để phá hủy, chính là nhờ vào toà kỳ cảnh thứ chín này, đã ngăn trở tất cả.
Có thể nói rằng Đạo Môn có thể kéo dài từ Thượng Cổ cho đến nay, toà kỳ cảnh thứ chín này đã làm ra tác dụng không giống như bình thường.
Mà vào giờ khắc này, ở sâu trong Bát Cảnh Cung.
"Trương Chính Nhất! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
"Ha ha! Ngươi nói ta dừng lại ta liền phải dừng lại, đây chẳng phải là rất mất mặt hay sao?"
"Đáng giận!"
Ở bên trong động thiên Chung Hoa Thần Tú, có hai bóng người một trước một sau, một đuổi một chạy, điều khiển hai đạo ánh sáng đỏ đi ngang qua hơn phân nửa động thiên, cuối cùng ngừng lại ở cửa ra động thiên, đạo ánh sáng đỏ ở phía trước tản ra, lộ ra một thanh niên đạo sĩ khoác đạo bào, đầu đội đạo quan.
Mà đạo ánh sáng đỏ truy đuổi ở phía sau thấy đối phương ngừng lại, cũng dần dần tản ra, một vị lão đạo sĩ tức hổn hển đi ra từ bên trong ánh sáng đỏ, giận dữ hét lên đối với thanh niên đạo sĩ: "Chính Nhất! Đây là lần thứ mấy ngươi vụng trộm tiến vào đan phòng của lão phu rồi? Mau trả Long Hổ Huyền Đan cho lão phu!"
"Ta không trả!" Trên khuôn mặt của thanh niên đạo sĩ lộ ra ý cười, hoàn toàn không có khí độ vốn có của đạo sĩ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy hành vi phóng túng, trái lại còn nhiều hơn mấy phần ý cảnh dạo chơi nhân gian.
"Trương Chính Nhất ta thu Thần Đan vào tay bằng vào bản sự, dựa vào cái gì lại phải trả cho ngươi?"
Nói xong, thanh niên còn đặc biệt lấy ra một cái hồ lô, mở miệng hồ lô ra hít vào một hơi thật sâu, một cỗ đan hương loáng thoáng hiện ra ở trước mặt của lão đạo sĩ.
"Chà! Khỏa Long Hổ Huyền Đan này quả nhiên là ảo diệu phi phàm, ta còn chưa ăn, chỉ mới ngửi một cái đã cảm thấy đạo hạnh tinh tiến không ít, không ngờ được sư thúc ngươi thế mà lại có thể luyện ra bậc Thần Đan này, để ta nhìn một chút a, có khoảng chừng ba khỏa đây! Hãy nhìn đi sư thúc, đây là một khoả ở trong đó, vừa lớn vừa tròn, khà khà!‘’
Thanh niên đạo sĩ lấy ra một khoả đan dược ném vào trong miệng, trực tiếp cắn nát và nuốt vào trong bụng.
"Ngon quá! Không hổ là Thần Đan!"
Lão đạo sĩ nổi giận đùng đùng, hai mắt muốn nứt, hận không thể nhảy lên bổ cho đối phương một búa, nhưng nghĩ tới vị thanh niên đạo sĩ trước mắt này chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi Đạo Môn trước mắt, vào mấy năm trước liền đột phá đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, bản thân hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương, không khỏi ủ rũ một trận.
"Đáng giận! Thực sự là đáng giận! Thiên Tôn làm sao sẽ thu một kẻ nghiệt chướng như ngươi, từ nhỏ đến lớn ngươi cũng đều không có một ngày nào là không làm hại đan phòng của ta, trước trước sau sau đã ăn không biết bao nhiêu đan dược, ngày mai lão phu sẽ đổi nghề, chuyên môn luyện độc đan! Ngươi có bản lãnh thì lại đến trộm đan của lão phu!"
"Trộm thì trộm, xem thử ai sợ ai a! Hơn nữa không phải là ta đã lưu lại cho ngươi một kiện Thần Binh hay sao, coi như là ta mua đan dược của sư thúc a."
"Xéo đi! Long Hổ Huyền Đan mà lão phu luyện ra, làm sao chỉ là một kiện Thần Binh liền có thể sánh ngang?"
"Vậy thì sư thúc muốn cái gì?"
"Tối thiểu cũng phải là một kiện Bán Đạo Binh!"
"Không có tiền, chỉ có cái mạng này!"
"Ngươi...vô sỉ!"
"Ha ha ha." Trương Chính Nhất vừa cười, vừa làm mặt quỷ đối với lão đạo sĩ.
Mà đúng vào lúc này.
"Nguyên lai là ngươi ở nơi này."
Một luồng gió mát thổi qua, biểu lộ của Trương Chính Nhất lập tức trở nên cứng ngắc, chậm rãi quay người ở dưới ánh mắt vui mừng của lão đạo sĩ, nhìn về phía thân ảnh trắng tinh ở sau lưng.
"Sư phụ!"
Trương Chính Nhất, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo Môn, cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi Trung Thổ mà Lục Phiến Môn nhận định ngày xưa, một vị nhân kiệt như vậy, đương nhiên cũng sẽ có sư phụ bất phàm.
"Xin chào Thiên Tôn!" Lão đạo sĩ cung kính cúi đầu nói ra, bất quá ở trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Cả ngày đánh nhạn, đến cuối cùng vẫn bị nhạn mổ mù mắt a!
Mà Trương Chính Nhất thì cũng đang thầm mắng ở trong lòng.
Bất quá mặc dù mắng ở trong lòng, ở bề ngoài hắn vẫn làm ra đủ cấp bậc lễ nghĩa, sau khi vung tay áo một cái, thanh niên đạo sĩ từ trong trạng thái khó xử liền biến thành một vị Trích Tiên Tiêu Dao siêu phàm thoát tục trong nháy mắt.
"Không biết là sư phụ có chuyện gì quan trọng?"
"Hãy đi đến Thành Thượng Kinh, tham gia kỳ tuyển chọn tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ." Thiên Tôn Thái Bình vẫn lộ ra dáng vẻ như cũ, hai mắt trống rỗng, lộ ra một cỗ khí chất siêu nhiên cùng với vượt qua thời gian.
"Cẩm Y Vệ?" Trương Chính Nhất ngây cả người, hỏi: "Sư phụ đây là muốn ta nhập thế tu hành?"
"Giao cho ngươi." Thiên Tôn Thái Bình cũng không giải thích quá nhiều, chỉ để lại một câu rồi định rời đi, bất quá trước khi đi thân hình lại hơi dừng lại, giống như quỷ thần xui khiến nói thêm một câu: "Tần Kiền Hoàng cũng ở đó, ngươi biết nên làm gì rồi đó!"
Thiên Tôn Thái Bình vừa dứt lời, Trương Chính Nhất liền biến sắc, bộ dáng tiên nhân vừa mới được bày ra, ở trong nháy mắt liền biến thành một thanh niên mới ra đời, sắc mặt đỏ lên.
"Tần cô nương? Nàng cũng phải tham gia kỳ tuyển chọn kia?"
"Không sai."
"Là vậy sao?"
Không để ý đến Trương Chính Nhất đang xuất thần, Thiên Tôn Thái Bình biến mất ngay tại chỗ, mà ở phía đối diện, lão đạo sĩ thấy Thiên Tôn Thái Bình đã rời đi, Trương Chính Nhất vẫn còn đang ngẩn người, đột nhiên có ý tưởng, đi từng bước một lén lén lút lút tiến tới, sau đó bạo khởi một cái, hung hăng bổ cho Trương Chính Nhất một búa.
"Ách!"
"Ha ha ha! Cho ngươi chết này cái tên bất kính với trưởng bối! Trúng chiêu rồi a!"
"Ta chưa bao giờ thấy qua một kẻ vô liêm sỉ như thế!"
"Đây là lời để lão phu nói mới đúng!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận