Phản Diện Siêu Cấp

Chương 338: Nã pháo

 
 
 
Nhưng vấn đề đã đến.
Tại sao Trần Khuynh Địch phải làm theo ý nghĩ của đối phương đây? Mục đích mà hắn đi tới Tây Cương Đạo là rất đơn giản, chính là cứu Doanh Phượng Tiên trở về, đồng thời tránh phát sinh hiểu lầm và xung đột với Bái Hỏa Ma Giáo, nhưng nếu không biểu diễn ra võ lực thích đáng mà nói, chỉ sợ ngược lại là sẽ bị người ta khinh thường, hơn nữa bản thân thân hắn làm người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung, cũng không thể làm mất mặt mũi của Thuần Dương Cung.
Cho nên lúc này đối mặt với một người dám ngăn cản Chiến hạm của hắn, thì nên làm như thế nào?
"Truyền lệnh xuống, nã pháo."
"Ấy? Nã pháo sao?"
"Đương nhiên."
Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, thật vất vả mới có một cái bia ngắm đi tới cửa, làm sao có thể buông tha?
Mặc kệ người kia là ai, trước tiên dùng một pháo bắn nát của nhuệ khí của đối phương rồi lại nói, nếu như bắn không chết, vậy thì nói rõ đối phương có thực lực không tệ, vậy thì hắn sẽ nghe thử người này nói gì, nếu như bị bắn chết, vậy thì nói rõ khí tức Hợp Đạo Tôn Giả của đối phương chỉ là hàng lởm, là tiểu nhân vật không có địa vị gì. Mà chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng dám ngăn cản Chiến hạm của hắn? Bản Chân Truyền rất là bận rộn đó!
"Nã pháo cho ta!"
Thế là, Lãnh Huyết đang khoan thai chờ đợi ở trên ngọn núi, liền nhìn thấy Chiến hạm ở bên trên không trung, bắt đầu dần dần hội tụ thiên địa nguyên khí.
Hả? Không biết vì sao, trong lòng của Lãnh Huyết bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh!
Tiếng pháo nổ liên tiếp, triệt để bao trùm vị trí đỉnh núi mà Lãnh Huyết đứng, từng khỏa Phích Lịch Hỏa Lôi ầm ầm nổ tung, mang theo uy lực bạo tạc khiến cho người ta khiếp đảm, triệt để san bằng cả ngọn núi, chỉ lưu lại một đám hố đen.
Chỗ đáng sợ của Chiến hạm đã hiển lộ hoàn toàn vào lúc này.
Từ phía trên phương diện hoả lực liền có thể nhìn thấy, tại sao Đại Càn lại đặc biệt chế tạo một nhánh Chiến hạm, cũng được gọi là một trong những chí bảo trấn quốc, phải biết rằng đây chỉ là hỏa lực của một chiếc Chiến hạm, nếu như tập trung mấy trăm chiếc Chiến hạm, thậm chí mấy ngàn chiếc Chiến hạm, hỏa lực của nó cơ hồ là mang tính áp đảo. Ở trên bầu trời không có ai có thể chạm đến, có lực phá hoại cấp độ hủy diệt đối với mặt đất, thậm chí là còn có thể vận chuyển một lượng lớn chiến sĩ đưa đến các ngõ ngách ngẫu nhiên trên chiến trường, loại binh khí toàn diện này có thể được gọi cỗ máy thu hoạch tính mạng ở trên chiến trường, coi như là Võ Đạo Tông Sư cũng rất khó uy hiếp được Chiến hạm.
Phải biết rằng Võ Đạo Tông Sư mặc dù có thực lực cường hãn, không e ngại pháo kích của Chiến hạm, nhưng bản thân bọn họ lại không có cách nào phi hành, chuyện này khiến cho lực lượng của bọn họ bị phong tỏa ở trên mặt đất, mà Chiến hạm chỉ cần bay lên trên không trung vạn mét, coi như là Võ Đạo Tông Sư cũng khó có thể công kích trúng.
Chỉ có võ giả vượt qua Võ Đạo Tông Sư, đạt tới cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, mới có thể tạo thành đả kích trí mạng chân chính đối với Chiến hạm.
Nhưng vấn đề đã đến, võ giả cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan thậm chí là cao hơn, phóng nhãn ra toàn bộ thế giới sẽ có được mấy người?
Cho nên Chiến hạm mới được xem như là vũ khí chiến lược, được từng thế lực coi như trân bảo mà cất giữ, ngay cả thánh địa võ đạo cũng sẽ bỏ đi lòng kiêu ngạo mà cất trữ vũ khí như thế.
Một tràng pháo kích qua đi, ở bên trong bụi mù đầy trời, thân ảnh của Lãnh Huyết cũng coi như là đã hiện ra. Lãnh Huyết có tu vi cũng không tệ lắm, ở trong Hợp Đạo Tôn Giả cũng là người nổi bật, hỏa lực của một chiếc Chiến hạm còn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng bụi mù nổ tung lại làm cho hắn trở nên vô cùng chật vật, bên trên gò má trắng noãn trước kia tràn đầy tro bụi, quần áo cũng trở nên bẩn hơn phân nửa.
Mà cái biểu lộ cao ngạo lạnh lùng kia, lúc này càng là đã sớm bị bóp méo.
"Kẻ điên!" Cảm xúc chấn động kịch liệt khiến cho Lãnh Huyết không thể duy trì biểu lộ lạnh lùng nữa.
Người trẻ tuổi Thuần Dương Cung kia căn bản chính là kẻ điên! Mãng phu! Không có đầu óc! Bản thân hắn rõ ràng là tới để nói chuyện, đối phương thế mà lại nã pháo bắn hắn!
Hơn nữa còn là phát ra hỏa lực không có một chút lưu tình!
Thật sự là quá đáng!
"Đáng giận!" Lãnh Huyết nhìn Chiến hạm trên đỉnh đầu, mà Chiến hạm thì đang chậm rãi đáp xuống vị trí của hắn, mắt thấy một màn này, trong mắt của Lãnh Huyết lóe lên lãnh quang, bỗng nhiên nhảy lên, lao thẳng về phía Chiến hạm.
"?"
Ở phía trước Chiến hạm, sau khi nhìn thấy đối phương không bị bắn chết, Trần Khuynh Địch dự định đi xuống gặp mặt liền cảm thấy kinh ngạc.
Chậc? ! Bị nã pháo một trận còn giống như là không phục, muốn đánh tới?
Trên mặt của Trần Khuynh Địch liền lập tức lộ ra nụ cười ác liệt, cũng không xuất thủ, chính là lẳng lặng nhìn Lãnh Huyết nhảy lên, rơi vào phía trên Chiến hạm.
Nhảy lên bên trên Chiến hạm, Lãnh Huyết liền trực tiếp lấy ra lệnh bài Thần Bộ của bản thân, hai mắt toát ra hàn khí, lạnh giọng nói ra: "Bản tọa là Thần Bộ Lục Phiến Môn, Trần Khuynh Địch, ngươi nhất định phải giải thích cho ta một chút, vì sao lại nã pháo đối với ta.
"Đi xuống!" Trần Khuynh Địch tiến lên một bước, nâng tay đấm ra một quyền.
Lần này Lãnh Huyết đã có chuẩn bị, nhìn Trần Khuynh Địch đánh tới một quyền, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Thần Bộ
Ầm ầm! Lãnh Huyết bạo phát khí tức toàn thân, lần này vì bày ra thực lực của mình, Lãnh Huyết chính là trực tiếp ra tay toàn lực, trường kiếm bên hông bay ra khỏi vỏ, trong chốc lát liền tản ra ánh sáng đỏ như máu ngút trời, tạo thành một mảnh huyết hải ngập trời, mãnh liệt đánh về phía Trần Khuynh Địch đi, sát khí trùng kích não hải, còn có mấy phần ý vị công kích tinh thần.
Hãm sâu trong huyết hải ngập trời, ở bên trong sát khí công tâm, thần sắc của Trần Khuynh Địch không hề thay đổi, lại là đấm ra một quyền. Trong chốc lát, khí huyết ngập trời như sông lớn đánh ra, trăm sông đổ về một biển, mang theo khí thế cuồng bạo xé rách huyết hải, chấn động trời cao!
Sau khi thống nhất võ đạo, Trần Khuynh Địch đã triệt để rõ ràng võ đạo của bản thân. Đi trên con đường nhất quyền phá vạn pháp. Không có võ công chiêu thức gì, cũng không có thần thông kỹ xảo gì, chính là đấm ra một quyền rất đơn giản, bất luận là huyết hải ngập trời, hay là công kích tinh thần, toàn bộ đều không ngăn được một quyền này của hắn, trực tiếp nổ tung, trong chớp mắt Trần Khuynh Địch liền bước ra khỏi huyết hải, đứng ở trước mặt của Lãnh Huyết.
"Đi xuống!" Trần Khuynh Địch khẽ quát một tiếng, lần thứ hai đấm ra một quyền.
Lãnh Huyết thì vội vã rút kiếm ngăn trở.
Bang! Tiếng kiếm reo thê lương, Lãnh Huyết chỉ cảm thấy một cỗ cự lực dồi dào truyền đến từ trên thân kiếm, căn bản là không có cách ngăn cản!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận