Phản Diện Siêu Cấp

Chương 267: Không tệ

 
 
 
Từ từ mở mắt, phảng phất như được vớt lên từ trong nước, ý thức của Trần Khuynh Địch dần dần hiện lên, ánh sáng mạnh chói mắt, nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền thích ứng, sau đó đập vào trong mắt, thì là một mảnh bầu trời mờ tối, Trần Khuynh Địch khá là mê mang hấp háy mắt.
"Đại nhân? Ngài đã tỉnh lại? !" Ở bên cạnh truyền tiếng khẽ hô của Quỷ Ảnh.
"Ta đang ở đâu?"
"Ngài bây giờ đang ở trên đường đi đến Thuần Dương Cung, Lục Phiến Môn đã phái người tới tiếp ứng ngài."
Trong lòng của Quỷ Ảnh vẫn còn sợ hãi nói ra, lần này Trần Khuynh Địch ra ngoài liều mạng cùng với một vị Võ Đạo Tông Sư là sự tình mà hắn như thế nào cũng không ngờ được, sau đó càng là làm cho Quỷ Ảnh sợ gần chết, trong lòng thầm mắng Trần Khuynh Địch không tử tế, tốt xấu cũng phải giải trừ cấm chế ở trong đầu hắn rồi hãy đi liều mạng với người khác a!
Nếu không nếu Trần Khuynh Địch chết, vậy thì hắn cũng sẽ chết oan uổng a!
"Ta sẽ đi thông báo cho bốn vị phu...Không đúng, là bốn vị sư muội của ngài."
Trần Khuynh Địch lắc đầu hơi thanh tỉnh một chút, sau đó gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, lúc này mới phát hiện ra bản thân dường như là ở trong một căn lều lớn, mà ở trong căn lều ngoại trừ Quỷ Ảnh, còn có một đạo thân ảnh đang ngồi ở bên giường của hắn, hai mắt của đối phương đỏ bừng, rõ ràng là Tiêu Lạc Thủy.
"Trần đại ca, ngài tỉnh rồi?"
"Ách, là Lạc Thủy sao, ngươi..." Trần Khuynh Địch có một chút xấu hổ, bởi vì hắn rất nhanh liền nghĩ tới thân phận của Tiêu Lạc Thủy, Tiêu Nguyên Thần là phụ thân của hắn,
"Trần đại ca không cần phải kiêng kị." Tiêu Lạc Thủy dường như cũng nhìn ra sự xấu hổ của Trần Khuynh Địch, khe khẽ lắc đầu, nói: "Hành động của phụ thân, còn có tao ngộ của Tiêu gia chúng ta trong những năm này, ta đều biết."
"Ách, vậy ngươi."
"Trần đại ca ngài có lẽ còn chưa biết, lão tổ nhà ta đã chết trận."
"Hả!" Sắc mặt của Trần Khuynh Địch tối sầm lại, lão tổ Tiêu gia đã chết trận?
Đúng vậy a, cũng đúng, chiến tử cũng là bình thường a, hẳn là không thể chèo chống đến khi viện binh tới, nhưng bọn họ đã chèo chống được bao lâu? Hơn nữa nếu như mình không chạy trốn, mà là lựa chọn ở lại tử chiến mà nói, sẽ có chuyển cơ gì hay không đây?
"Trần đại ca!"
"Sao thế?"
"Ta quyết định sẽ rời đi."
"Hả?" Trần Khuynh Địch kinh ngạc, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi? Không được! Ta đã đáp ứng với Tiêu lão tiền bối, phải an trí cho các ngươi thật tốt, không được quên, các ngươi chính là hạt giống cuối cùng của Tiêu gia."
"Không, những người khác sẽ lưu lại, chỉ có ta muốn rời đi."
Trần Khuynh Địch nhíu mày, nhìn Tiêu Lạc Thủy, đối phương thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, không dời ánh mắt đi một chút nào, không có ý tứ tránh lui, hiển nhiên là quyết tâm đã định.
"Vì sao?"
"Ta không biết, nhưng ta cảm thấy nếu như có thể đi đến Trung Nguyên, đi ra bên ngoài nhìn, ta hẳn là sẽ rõ ràng." Hai mắt của Tiêu Lạc Thủy trở nên trống rỗng, không tự chủ nhớ tới mấy ngày trước đó.
Lúc đó, bản thân hắn như cái xác không hồn đi theo đội ngũ rời khỏi Tiêu Thành, khi đó hắn đã biết rõ tổn thương mà Tiêu gia nhận phải ở trong 400 năm này, còn có hành động của những trung, tiểu thế lực Tiêu Thành kia, cũng bởi vậy mà rơi vào bên trong nghi hoặc thật sâu, hắn thậm chí đã bắt đầu cảm thấy phụ thân có lẽ là đúng...
Nhưng cũng chính là vào cái thời điểm kia, hắn thấy được hai cột sáng. Hắn thấy được Hạo Nhiên Kiếm Khí dâng lên từ Tiêu Thành, giống như mặt trời mọc lên ở hướng đông! Hắn thấy được từ kim quang vạn trượng dâng lên ở hướng hoang dã kia, kiên quyết phóng lên tận trời!
Hai cột sáng kia chiếu rọi đại địa, cũng xua tan khói mù ở trong lòng của Tiêu Lạc Thủy, mà sau khi biết được hành động của Trần Khuynh Địch cùng với lão tổ Tiêu gia, càng là khiến cho Tiêu Lạc Thủy rất là rung động.
Lấy thân phận Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, liều chết vật lộn cùng với một vị Võ Đạo Tông Sư, chỉ vì ngăn cản đối phương tiến về Tiêu Thành. Lấy thân phận tôn quý của Võ Đạo Tông Sư, tình nguyện ở lại chiến trường Tiêu Thành hẳn phải chết, cũng phải ngăn cản đại quân Tây Vực vào Trung Nguyên. Chính là bởi vì những điều này, mới khiến cho Tiêu Lạc Thủy phấn chấn một lần nữa.
Hành động của lão tổ Tiêu gia cùng với Trần Khuynh Địch giống như là một ngọn đèn sáng, khiến cho hắn đối với hiệp nghĩa mà bản thân thi hành hơn mười năm một lần nữa có thêm vài phần lòng tin.
Cho nên hắn mới muốn đi nhìn, hắn muốn đi đến giang hồ chân chính, đi nhìn cái giang hồ chân chính này một chút, mở mang kiến thức một chút về thế giới chân chính.
"Trần đại ca, thế giới lớn như vậy, ta muốn đi nhìn."
Trần Khuynh Địch: "..."
"Còn, còn có, Trần đại ca, chuyện kia..."
"Sao thế?"
"Ừm...Chúc ngài và mấy vị phu nhân hạnh phúc!"
"Hả? !" Nhìn Tiêu Lạc Thủy đột nhiên chạy ra khỏi căn lều, Trần Khuynh Địch lâm vào trong trầm tư thật sâu.
Hắn nói cái gì vậy?
---
Tại hoàng triều Đại Càn, trong Lục Phiến Môn Thượng Kinh.
"Sao cơ, Vạn Lý Liên Doanh Tây Vực rốt cục đã bị mở ra một đường vết rách sao? Tiêu Thành bị phá, đại tướng quân Xa Trì Quốc, Phó giáo chủ Bái Hỏa Ma Giáo, thậm chí còn có vị Đại Chu kia cũng đều đã xuất hiện, xem ra Bái Hỏa Ma Giáo đúng là đã bỏ ra hết cả tiền vốn, Đại Chu xác thực cũng là trốn ở Tây Vực, rất tốt."
Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn - Hoàng Thu Sinh vừa xem tư liệu truyền tới từ Tây Vực, vừa gật đầu, sau đó hắn lại lấy ra một phần hồ sơ, tin tức được viết trên phần hồ sơ này, thì là có quan hệ đến hành động của đám người Trần Khuynh Địch ở Tiêu Thành, còn có Truy Phong Thần Bộ trên thực tế là dư nghiệt Đại Chu. Đối với cái tin tức vốn là sẽ chấn nhiếp nhân tâm này...Hoàng Thu Sinh chỉ là mỉm cười.
"Cuối cùng cũng đã vận dụng Truy Phong sao, xem ra Đại Chu cũng đã bỏ hết cả tiền vốn, cũng muốn Bái Hỏa Ma Giáo liên thủ với bọn hắn. Long Ngạo Thiên đã mất tích, nghi ngờ là tiến vào Tây Vực? Rất tốt, không uổng công ta nghĩ biện pháp để cho bọn hắn đi đến Tiêu Thành, cứ như vậy Thuần Dương Cung cùng với Bái Hỏa Ma Giáo xem như là đã kết thù."
"Trần Khuynh Địch đánh chết một vị Võ Đạo Tông Sư?! Chậc, thật sự là ngoài dự liệu, xem ra cũng phải điều chỉnh thứ hạng của hắn ở trên Chân Nhân Bảng, khí vận của Thuần Dương Cung quả nhiên là không suy yếu a."
"Không tệ, thật sự là rất không tệ."
Cuối cùng, Hoàng Thu Sinh buông hồ sơ xuống, khá là tùy ý duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Làm đến bước này, chính là cực hạn. Sự kiện lần này, bản thân Tiêu Thành chính là một vũng bùn, Đại Chu, Bái Hỏa Ma Giáo, Tiêu gia, còn có Thuần Dương Cung chính là những bộ phận trọng yếu tạo thành cái vũng bùn này, Bái Hỏa Ma Giáo liên hợp với Tiêu gia muốn xâm lấn Trung Nguyên, Tiêu gia thì là muốn thoát ly khỏi trói buộc Tiêu Thành, mà Đại Chu thì muốn làm gì đây? Đáp án rất đơn giản, Đại Chu không hy vọng Bái Hỏa Ma Giáo thi hành kế hoạch thuận lợi.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận