Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1033: Thái Thượng trưởng lão cao kiến

 
 
 
"Ồ!" Trương Tử Văn lộ ra vẻ mặt vui mừng, hỏi: "Thật sự là như thế?"
Lúc này, Long Thiên Tứ thật vất vả mới tránh thoát khỏi sự trói buộc lập tức bất mãn mở miệng nói:
"Cái gì mà quân đoàn Hoàng Thành Tư, ta đây là Thuần..."
"Khụ khụ!" Trần Khuynh Địch không nói hai lời lại tiến hành trấn áp Long Thiên Tứ.
"Xin lỗi Trương huynh, dẫn quân là tán tu mà Thánh Thượng mới chiêu thu, không hiểu quy củ, có tính cách qua loa, còn xin Trương huynh tha thứ."
Lời này vừa ra, Trương Tử Văn vốn đang có một chút bất mãn lập tức gật gật đầu hiểu ý, nói: "Thì ra là vậy."
"Vậy thì không trách được rồi."
"Dù sao cũng là tán tu giang hồ, không hiểu quy củ thì cũng có thể lý giải."
Long Thiên Tứ: "! ! !"
Nghe lời này đi, Long Thiên Tứ ta làm sao có thể chịu được?
Cho tới bây giờ đều là mình lưu manh với người khác, lúc nào lại đến phiên người khác lưu manh với mình?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Nhưng không đợi Long Thiên Tứ phản bác, cường độ trấn áp đến từ Trần Khuynh Địch lại càng lớn hơn, trong lúc nhất thời, lửa giận ở trong lòng của Long Thiên Tứ liền dâng lên.
Tốt! Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, lão tử ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chính là sợ ngươi toi đời, không ngờ được thoáng qua một cái ngươi liền ăn cây táo rào cây sung, còn trấn áp ta, quả nhiên là muốn tạo phản! Một chút tinh thần chủ nghĩa Thuần Dương cũng không có, rốt cuộc ta là người Thuần Dương Cung, hay là kẻ ở bên cạnh ngươi mới là người Thuần Dương Cung! ? Thật sự là không có thiên lý a!
Nhìn thấy biểu lộ vặn vẹo của Long Thiên Tứ, Trần Khuynh Địch liền biết trong lòng của đối phương đang nghĩ đến cái gì, nhưng mà ông trời ơi, hắn nếu không làm cho Long Thiên Tứ im miệng, có trời mới biết tên gia hỏa này sẽ phun ra ngữ điệu kinh người gì, vạn nhất kéo đến cừu hận, hắn coi như là có nhảy vào sông hoàng hà cũng đều không thể tẩy sạch.
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch vội vàng truyền âm cho Long Thiên Tứ.
"Thái Thượng trưởng lão."
"Ngài hãy yên tĩnh một chút, ở phía ta còn đang tiến hành thương lượng đây, ngài cũng đừng đề cập đến Thuần Dương Cung, ở phía này có một chút vấn đề."
"Cái gì! ?" Long Thiên Tứ suýt chút nữa thì mắng to: "Không đề cập tới Thuần Dương Cung! ? Thuần Dương Cung chúng ta ngàn dặm xa xôi đến giúp đỡ Đại Càn, ngay cả cờ hiệu cũng không thể giương ra? Ở trên đời này làm sao có thể có loại chuyện này! ?"
"Không phải!" Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt đau dạ dày, dù sao thì cái vấn đề này cũng nằm ở trên người của hắn, từ góc nhìn của hắn thì khiêm tốn một chút cũng không có gì lớn, nhưng từ góc nhìn của Long Thiên Tứ, hắn xuất lực cho Đại Càn còn chưa tính, lại còn không cho phép tông môn nhà mình quảng cáo một chút, đây là sự tình mà người có thể làm hay sao?"
"Ta không quan tâm!"
"Ta chỉ muốn nói!"
"Tên tiểu tử thúi nhà ngươi có bản lĩnh thì hãy trấn áp ta! Bằng không ta sớm muộn cũng sẽ giương lên cờ hiệu Thuần Dương Cung! Thứ Thuần Dương Cung chúng ta cần chính là thể diện…"
Thấy Long Thiên Tứ kiên định như vậy, Trần Khuynh Địch đảo con ngươi một vòng.
Không có cách nào, chỉ có thể đi đường vòng để cứu quốc.
"Chuyện kia, Thái Thượng trưởng lão, ngài cũng biết, Minh Giáo cùng với Đại Chu đang ở ngay chỗ này, Vô Vọng tiền bối vẫn còn chưa triệt để khôi phục, nếu như quang minh chính đại giương ra cờ hiệu, giáo chủ Minh Giáo dùng một bàn tay vỗ xuống…"
"Khụ khụ!" Long Thiên Tứ nhiệt huyết xông lên đầu lập tức bình tĩnh trở lại.
Trước đó chủ yếu là bị hành vi Trần Khuynh Địch đi đánh nhau khắp nơi làm cho có một chút nóng giận, hiện tại hắn đã lấy lại tinh thần.
Bản tính của Long Thiên Tứ lập tức chiếm thế thượng phong.
"Khuynh Địch ngươi nói cũng có đạo lý, Thuần Dương Cung chúng ta giống như là một viên ngọc thô, mặc dù nội tại hết sức ưu tú, nhưng cũng không cần thiết phải biểu đạt ra ngoài."
"Điệu thấp một chút cũng tốt."
"Cho người khác một chút không gian biểu hiện."
Trần Khuynh Địch gật đầu mạnh một cái, nói: "Không sai!"
"Thái Thượng trưởng lão cao kiến!"
"Hoành Võ Đế!"
"Ta cần một lời giải thích!"
Tần Võ Dương nằm trên quân doanh Tây Vực sau một hồi rốt cục cũng đã bị người phát hiện, sau đó cung cung kính kính đưa vào bên trong quân doanh, nhưng lúc này hắn đã điều chỉnh trạng thái không sai biệt lắm, mặc dù còn chưa hồi phục, nhưng cũng không đến mức mất đi năng lực hành động, mà vừa nhìn thấy Hoành Võ Đế. Tần Võ Dương liền lập tức nổ tung.
"Vì sao Trần Khuynh Địch lại xuất hiện tại Tây Vực! ?"
"Ta suýt một chút nữa thì không về được!"
"Tên khốn!"
Mà đối với lời chất vấn của Tần Võ Dương, Hoành Võ Đế lộ ra vẻ rất bình tĩnh, nói: "Xin lỗi, kế hoạch có sai lầm."
Tần Võ Dương: "? ? ?"
Kế hoạch có sai lầm? Ta con m* nó suýt chút nữa thì bị một quyền của Trần Khuynh Địch đánh nổ, trước khi đi còn bị Trương Tử Văn chém một kiếm, trở về ngươi liền ném cho lão tử một câu kế hoạch có sai lầm liền xong việc? Đây là lời mà con người có thể nói hay sao? Có nhìn thấy thương thế ở trên người của ta hay không?
Mà đối với biểu lộ muốn nuốt sống người của Tần Võ Dương, Hoành Võ Đế ở bề ngoài là rất bình tĩnh. Ở trong lòng xác thực cũng rất bình tĩnh.
Không có cách nào, Tần gia hiện tại còn thảm hơn so với Đại Chu, bị Đại Càn tiêu diệt hơn phân nửa không nói, tổ địa cũng mất đi, đệ tử mất đi chín thành, chỉ còn lại có một số ít tinh anh, đây cũng không phải là thương cân động cốt, mà khoảng cách triệt để diệt môn chỉ sợ cũng không chênh lệch bao xa, chỉ bằng vào cái tiêu chuẩn này....
Hoành Võ Đế sẽ sợ Tần Võ Dương hay sao?
Nói không khách khí, may mà trước khi đi Tần Võ Dương đã mang Lạc Thủy tới, nếu không thì Hoành Võ Đế sẽ còn nói chuyện quá đáng hơn một chút.
Bất quá, Hoành Võ Đế nói thế nào cũng là Hoàng Đế tân triều Đại Chu bây giờ, làm như thế nào để đối đãi với người làm việc cho mình, hắn vẫn là rất rõ ràng, cho nên hắn vẫn đã nặn ra vẻ tươi cười nhìn Tần Võ Dương, nói: "Tần huynh à, có một câu nói rất hay, người có lúc, sông có khúc."
"Chúng ta không nên nhớ về quá khứ."
"Cần phải dõi mắt đến tương lai!"
"Ở đây ta có một cái nhiệm vụ nặng nề muốn giao cho ngươi..."
"Cái gì! ?" Tần Võ Dương điên cuồng run rẩy khóe miệng: "Ta vừa mới bị Trần Khuynh Địch đả thương, không có sức lực để đi làm nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ rất đơn giản, rời đi khỏi nơi này, đi về phía Tây Vực tụ hợp cùng với giáo chủ, sau đó mang theo quân đoàn Tượng Binh Mã mở ra một cái lỗ hổng mới ở trên Vạn Lý Liên Doanh."
"Cứ giao cho ta!" Tần Võ Dương lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ vừa rồi, nguyên nhân rất đơn giản, đây thật sự là một nhiệm vụ không tệ.
Dù sao thì Trần Khuynh Địch cũng đang ở Bôn Lôi Quan, sau khi tận mắt nhìn thấy Trần Khuynh Địch, lại tự mình giao thủ cùng với Trần Khuynh Địch, Tần Võ Dương căn bản là từ bỏ cứng đối cứng với Trần Khuynh Địch, dù sao thì cũng đánh không lại, thậm chí là Tần Võ Dương cũng không quá muốn nhìn thấy Trần Khuynh Địch, mà ở bên trên cái cơ sở này rời khỏi vùng chiến trường nơi đây...
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận