Phản Diện Siêu Cấp

Chương 237: Tiêu Lạc Thủy

 
 
 
Ta chính là loại người đó sao? ! Ta chỉ là muốn đi đến thanh lâu nghe ca hát một chút, tâm tình quốc gia đại sự cùng với Tiêu Nguyên Thần một phen, chứ không phải là vì loại chuyện kia!
Không sai, cái này giống như là...đúng, giống như là nghe một buổi hòa nhạc vậy! Là một chuyện phi thường bình thường, là hoạt động xã giao không có bất kỳ chỗ khả nghi nào!
"Ừm! Đúng! Nhất định là như vậy!" Trần Khuynh Địch vừa nói, vừa vuốt khuốt mặt thu liễm lại nụ cười.
Vân Tiên Lâu, là thanh lâu lớn nhất toàn thành, nghe nói bối cảnh ở phía sau còn có Tiêu gia, có yêu cầu rất cao đối với người đến, không phải là người có thân phận thì không thể đi vào, số bạc yêu cầu lại nhiều hơn gấp mấy lần so với các thanh lâu khác, hơn nữa từng nữ tử ở bên trong đều là tinh thông cầm cờ thư họa.
Trọng yếu hơn chính là, nữ tử ở Vân Tiên Lâu sẽ không tùy tiện tiếp khách.
Ý tứ ở nơi này chính là phong nhã, nếu như có thể chiếm được niềm vui của nữ tử, tự nhiên là có thể xuân phong tuyết nguyệt, nhưng nếu như không có, vậy thì sẽ là ném tiền vô ích, nhưng hết lần này tới lần khác chính là do cái quy tắc này, đã khiến cho không ít người ưa thích ném tiền vào, nhất là bốn ngôi sao đang lên của Vân Tiên Lâu, đều có giá trị bản thân từ mười vạn lượng trở lên, là đối tượng mà vô số người truy cầu, nhưng hiện tại lại khác cũng chỉ có một vị có kết cục.
Bởi vì người dân bình thường sẽ rất khó đi vào đây, vì vậy suy đoán của thế giới bên ngoài đối với Vân Tiên Lâu cũng hết sức kỳ lạ, ba người thành một cái chợ, tiếng tăm của Vân Tiên Lâu tự nhiên là ai cũng đều biết.
Đến cửa ra vào Vân Tiên Lâu, Trần Khuynh Địch sau khi trả tiền xe xong liền bước xuống xe, bắt đầu đánh giá tòa Vân Tiên Lâu trong truyền thuyết này. Không nói đến những cái khác, chỉ từ vẻ hào hoa của thanh lâu, nơi này thực sự khá có phong cách, ba tầng lầu được làm bằng gỗ, mảnh ngói màu xanh vờn quanh hành lang, không có một cô gái nào đứng ở bên ngoài mời khác, xuyên thấu qua cửa sổ giấy cũng chỉ có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng, có tiếng cười to của nam tử cùng với tiếng cười duyên của nữ tử truyền ra, còn có ánh nến chập chờn.
Không nói đến những cái khác, cái Vân Tiên Lâu này xác thực đã làm nổi bật một chữ "Tiên".
"Vị này là...Chính Nghĩa tiền bối?"
Trần Khuynh Địch mất ba giây đồng hồ mới phản ứng được là đối phương đang gọi mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy ở bên kia có một người trẻ tuổi đeo bội kiếm bên hông, nhìn tuổi tác bất quá chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang dùng vẻ mặt sùng bái mà nhìn hắn, quần áo trên người còn mang theo hoa vân của Tiêu gia, hiển nhiên là đệ tử Tiêu gia.
"Ngươi là?"
"Tại hạ là Tiêu Lạc Thủy, gia phụ là Tiêu Nguyên Thần, phụ thân đặc biệt bảo ta chờ ngài ở chỗ này, phụ thân đã bao cả tòa Vân Tiên Lâu, chuẩn bị yến tiệc, đang chờ Chính Nghĩa tiền bối!"
"Ách, không cần gọi ta là cái gì Chính Nghĩa tiền bối, tuổi tác giữa ta và ngươi cũng không chênh lệch nhiều, cứ gọi Trần đại ca là được rồi."
"Như vậy sao được!" Tiêu Lạc Thủy lập tức nghiêm túc nói: "Chính Nghĩa tiền bối báo thù cho huynh trưởng kết nghĩa, đơn thương độc mã tử chiến cùng với lâu chủ Huyết Y Lâu, cuối cùng còn chém chết hắn, có thực lực như thế, lại có lòng dạ như vậy, người trẻ tuổi của Tiêu gia chúng ta không có ai là không kính nể tiền bối, Chính Nghĩa tiền bối không cần phải khiêm tốn!
"Chậc..."
Nhìn hai mắt của Tiêu Lạc Thủy phát sáng, lộ ra biểu tình xán lạn giống như gặp được thần tượng, Trần Khuynh Địch xấu hổ cười cười, nói:
"À ờ, không nên để cho Tiêu gia chủ đợi lâu a, chúng ta hãy tranh thủ thời gian đi vào đi!"
"Đúng thế! Mời Chính Nghĩa tiền bối đi qua bên này!"
Sau khi đi vào Vân Tiên Lâu, liền có một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, có dáng người cao gầy, bộ ngực cao tiến lên đón tiếp, lộ ra vẻ mặt vui vẻ hỏi: "Ừm, đây không phải Tiêu gia Lạc Thủy công tử hay sao, làm sao hôm nay thế mà cũng đi tới Vân Tiên Lâu chúng ta? Chẳng lẽ là đã coi trọng vị cô nương nào?"
"Không, không có!" Thần sắc của Tiêu Lạc Thủy đọng lại, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt trở nên đỏ hơn phân nửa, hiển nhiên là không quá thích ứng với việc bị một cô gái xinh đẹp trêu chọc, trong lúc nhất thời chỉ có thể ấp úng, khoát tay phất tay.
Còn cô gái xinh đẹp thì ngược lại, quay người lại nhìn về phía Trần Khuynh Địch, hỏi: "Vị này là?"
Thấy cô gái chủ động nói sang chuyện khác, Tiêu Lạc Thủy liền lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Đây là khách quý của phụ thân ta, là Chính Nghĩa tiền bối đã đánh giết lâu chủ Huyết Y Lâu trước đó!"
Cô gái xinh đẹp sững sờ, sau đó thần sắc liền biến đổi: "Đại nhân chính là võ giả đã báo thù cho huynh đệ kết nghĩa? !"
"Ách, trai chủ Ngự Thú Trai chính là huynh đệ kết nghĩa vườn đào của ta, là hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử! Báo thù cho huynh để là một việc không thể chối từ! Tuyệt đối không phải là sự tình đáng giá để tán thưởng!" Trần Khuynh Địch nghiêm túc nói ra, trên mặt cũng lộ ra một chút thần sắc bi thống khó nhịn, hiển thị rõ bản sắc trọng tình trọng nghĩa của nam nhi
"Là vậy sao?" Cô gái mờ mịt nhìn thoáng qua Trần Khuynh Địch, sau đó quay người rời đi.
"Chính Nghĩa tiền bối! Mời tới bên này!"
Ở dưới sự dẫn đường của Tiêu Lạc Thủy, Trần Khuynh Địch rất nhanh liền đi đến đại sảnh lầu một của Vân Tiên Lâu, sau đó chỉ thấy ở trên một chiếc bàn lớn ở trung tâm nhất, gia chủ Tiêu gia Tiêu Nguyên Thần đang trò chuyện vui sướng cùng với một người trung niên nam tử, bất quá sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch đến, hắn lập tức vẫy tay để cho đối phương rời đi, sau đó nhanh chóng đi về phía Trần Khuynh Địch, nói:
"Ha ha ha, lão đệ ngươi cuối cùng cũng đã đến, ta thế nhưng đã chờ ngươi rất lâu a!"
"Đâu có, đâu có, để cho lão ca đợi lâu, là lỗi của ta a!"
Trần Khuynh Địch cũng nhiệt tình tiến lên, hai người nắm tay đặc biệt hòa hợp, trên mặt đều mang theo nụ cười xán lạn.
"Trần lão đệ! Mời!"
"Tiêu lão ca! Mời!"
Hai người sau khi ngồi xuống cũng đều lộ ra biểu lộ ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, đồng thời Trần Khuynh Địch cũng hơi quan sát hoàn cảnh bên trong Vân Tiên Lâu một chút, chỉ thấy ở trong đại sảnh, ngoại trừ người Tiêu gia, còn có một số khách nhân được mời đến, đều là người cầm lái của các thế lực nhỏ trong Tiêu Thành.
Đi tới đi lui giữa các bàn, là không ít các cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, hoặc bưng khay bạc, hoặc cười cười nói nói, hoặc mời rượu bồi tửu, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, mà ở đối diện bàn của Tiêu Nguyên Thần cùng với Trần Khuynh Địch, chính là một cái sân khấu to lớn, có một đội vũ nữ đang uyển chuyển nhảy múa ở dưới nhạc đệm.
Đương nhiên, cũng không thiếu nam nữ nói chuyện hợp nhau, dứt khoát đặt phòng riêng, sau đó đi lên phòng làm một chút sự tình không thể miêu tả, khiến cho Trần Khuynh Địch không ngừng âm thầm hâm mộ.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận