Phản Diện Siêu Cấp

Chương 174: Đường quá hẹp

 
 
 
Cho nên thái tử Hoành Xương chỉ mỉm cười, sau đó liền nhìn về phía Trần Khuynh Địch, dự định lại cảnh cáo đối phương một chút... Sau đó hắn liền thấy Trần Khuynh Địch không biết vì sao, vừa nhìn hắn, lại vừa không ngừng lắc đầu.
"Gì thế? Chẳng lẽ ở trên mặt của ta có đồ vật gì?" Bởi vì thần sắc và thái độ của Trần Khuynh Địch thực sự là quá chân thực, không giống như giả mạo, cho nên thái tử Hoành Xương cũng không khỏi hoài nghi là dung nhan của mình đã xảy ra vấn đề gì.
Sau đó chỉ thấy Trần Khuynh Địch nhìn thái tử Hoành Xương thật sâu một cái, thở dài nói: "Đường của ngươi quá hẹp rồi a, chàng trai trẻ."
Thái tử Hoành Xương: "? ??"
Hắn nói cái gì vậy, chẳng lẽ Đạo Tử Thuần Dương đã tu luyện đến mức khiến cho cho đầu óc bị hỏng?
"Hừ! Ta không có hứng thú dây dưa cùng với ngươi." Thái tử Hoành Xương buông sự nghi ngờ trong lòng xuống, trực tiếp nói ra: "Có muốn hợp tác cùng với ta hay không? Nếu như ngươi đã biết rõ sự tình về Đại Tần Hoàng Lăng, vậy thì ngươi hẳn là cũng đã rõ ràng, nơi chôn vùi Đại Tần Hoàng Lăng, chính là Thiên Kiếm Phong ở dưới chân của chúng ta a, hợp tác cùng với ta, phá mở Hoàng Lăng, về phần ai có thể đoạt được Hoàng Lăng, thì phải dựa vào bản sự."
Trần Khuynh Địch: "..."
Trời đất? Nguyên lai Đại Tần Hoàng Lăng chính là ở chỗ này a? Trần Khuynh Địch cảm thấy gần đây mình có vận khí quá tốt, quả thực chính là giống như nhân vật chính cho dù đi trên đường cũng gặp được cơ duyên, đúng rồi, nói đến, hiện tại mình còn đang mang theo hai vị nhân vật chính ở bên người đây.
Quầng sáng của nhân vật chính quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp a!
"Được! Liền quyết định như vậy!" Trần Khuynh Địch gật đầu nói.
"Chờ, chờ đã!" Đúng lúc này, Vương Lan trước đó một mực co quắp ở trên mặt đất, sau khi yên lặng khôi phục nguyên khí đột nhiên đứng dậy, khá là lo lắng nói: "Thái Tử điện hạ,..còn có Đạo Tử Thuần Dương điện hạ, ý tứ của các vị, chẳng lẽ là muốn trực tiếp phá vỡ Thiên Kiếm Phong của Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta? !"
"Thì sao, ngươi có dị nghị à?" Thái tử Hoành Xương nhướng mày, khá là bất mãn nói, lúc trước hắn từ trong báo cáo của Quỷ Ảnh đã biết được sự tồn tại của một người như Vương Lan, tự nhiên là không có hảo cảm gì đối với hắn.
"Cái này, cái này.." Thần sắc của Vương Lan vặn vẹo, nguyên nhân rất đơn giản. Nếu như không có Thiên Kiếm Phong, vậy Thiên Lan Kiếm Tông phải làm sao bây giờ a? ! Đây chính là tâm huyết cả đời của hắn a!
Ý niệm tới đây, Vương Lan liền bỏ mặc thương thế trên người, cúi người thật sâu về phía Trần Khuynh Địch cùng với thái tử Hoành Xương, nói: "Còn xin hai vị thư thả cho ta một ngày, chí ít cũng để cho đệ tử và trưởng lão của Thiên Lan Kiếm Tông rút ra khỏi Thiên Kiếm Phong, sau đó mới phá vỡ Thiên Kiếm Phong tìm kiếm di tích cũng không muộn a.
"Hừm?" Thái tử Hoành Xương hơi hơi nheo cặp mắt lại, một tia hàn quang chợt hiện.
"Thiên Lan Kiếm Tông còn có tác dụng khác đối với ta." Thái tử Hoành Xương trực tiếp bác bỏ lời nói của Vương Lan, độc đoán nói ra.
Mà nghe được lời nói này của thái tử Hoành Xương, ở trong lòng của Vương Lan càng là sinh ra mấy phần dự cảm bất thường.
"Không biết Thái Tử là muốn..."
"Đại Tần Hoàng Lăng dù sao cũng là lăng mộ của hoàng triều Thượng Cổ ngày xưa, ở trong đó ít nhiều cũng có mấy phần nguy hiểm, dù là đã trải qua hai cái thời đại Trung Cổ, Cận Cổ, cũng không thể khinh thường, mà lần này ta không mang theo nhiều người, tự nhiên cần một chút nhân sĩ có thể trợ giúp ta đi ở tuyến đầu thăm dò ở bên trong Hoàng Lăng..."
Lời của Thái tử Hoành Xương còn chưa nói hết, sắc mặt của Vương Lan đã biến thành tái xanh.
Nhân sĩ? M* nó! Nói một cách khác đó không phải là pháo hôi hay sao!
Nếu như không phải là e ngại thực lực của thái tử Hoành Xương, Vương Lan hiện tại chỉ sợ đã chỉ vào mặt của thái tử Hoành Xương mà chửi mắng, bây giờ nghĩ lại một lần, chỉ sợ là thái tử Hoành Xương đã sớm có tính toán như vậy, phái Quỷ Ảnh đến mời chào bản thân hắn, trên thực tế chính là ổn định bản thân hắn, chờ đến khi thái tử Hoành Xương đến sẽ bắt Thiên Lan Kiếm Tông đi làm pháo hôi…
Trên thực tế, suy đoán của Vương Lan thật bất hạnh lại là sự thật.
Thái tử Hoành Xương thật đúng là đã suy nghĩ như vậy, đương nhiên là nếu như Vương Lan thức thời mà nói, hi sinh một cái Thiên Lan Kiếm Tông cũng không có gì là lớn, đến lúc đó hắn cũng sẽ cho Vương Lan một cơ hội.
Nhưng đáng tiếc là, mặc dù Vương Lan làm người cẩn thận hơn nửa đời, ra vẻ đáng thương như vậy trong nhiều năm..nhưng lần này hắn lại đứng lên.
Nói đến cùng, Vương Lan vốn cũng không phải là loại tiểu nhân tham sống sợ chết kia, Thiên Hải Kiếm Tông lúc trước tao ngộ đại nạn, phụ thân của Vương Lan cũng vì vậy mà chết, Vương Lan sở dĩ rời khỏi Thiên Hải Kiếm Tông, đi tới cái địa phương nhỏ như Viêm Hán Quốc, cũng không phải chỉ là để đào mệnh, mà còn là vì truyền thừa.
Tông môn to lớn mà phụ thân chiến đấu cả một đời mới đánh ra được đã không thể cứu vãn, Vương Lan chí ít cũng hy vọng là có thể lưu lại truyền thừa của phụ thân ở trên cái thế giới này, mà không phải là giống như phần lớn truyền thừa bị mai một dần qua năm tháng, đối với Thiên Lan Kiếm Tông, Vương Lan thật giống như là chiếu cố con cái của mình vậy, từng bước một bồi dưỡng nó lớn lên.
Vì thế hắn đã cẩn thận xử lý quan hệ chung quanh tông môn, chính là cung cấp cho Thiên Lan Kiếm Tông một cái hoàn cảnh lớn lên tốt đẹp, cho nên hắn đã tự mình tiến về hoàng triều Đại Càn, ra vẻ đáng thương, đi khắp nơi cầu xin người khác, chính là để kiếm cho Thiên Lan Kiếm Tông một tấm kim bài miễn tử, vì chuyện này hắn không biết đã trả giá bao nhiêu.
Cuối cùng thì Thiên Lan Kiếm Tông cũng có thành tựu, Vương Lan cũng buông lỏng, bắt đầu bế quan tu luyện thật tốt.
Kết quả là thái tử Hoành Xương không biết chui ra từ nơi nào, lại khiến cho toàn bộ cố gắng nửa đời người của hắn trở nên uổng phí, thậm chí là còn muốn để cho tông môn của hắn, đi làm bia đỡ đạn cho đối phương? !
Đối mặt với loại hành vi vô sỉ này, Vương Lan quyết định dùng một câu chửi ở quê hương để diễn tả thái độ của mình: "Đt con m ngươi, thái tử Hoành Xương!"
Không thể tin nhìn Vương Lan đột nhiên duỗi ngón giữa ra với mình, thái độ cả người đại biến, thái tử Hoành Xương ngây ngốc trong chốc lát mới xem như là kịp phản ứng.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi hãy đi chết đi!" Vương Lan bạo khởi, vận dụng toàn bộ khí lực còn lại, giết về phía thái tử Hoành Xương.
Mà sắc mặt của thái tử Hoành Xương thì là đỏ bừng, cả người bốc lên lửa giận ngút trời, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ là một cái tông chủ tông môn tam lưu lại dám nói chuyện với hắn như vậy!
"Chết!" Trảo rồng màu đen che khuất bầu trời, vỗ thẳng xuống đầu của Vương Lan.
Lấy thân thể nửa tàn phế của Vương Lan, đừng nói là bây giờ, coi như là vào thời kỳ đỉnh phong của hắn, cái trảo rồng này vỗ xuống thì hắn cũng khó mà chống đỡ.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận