Phản Diện Siêu Cấp

Chương 163: Hổ Phách Đao

 
 
 
"Yên tâm đi, không có vấn đề…đúng rồi, Trần sư muội, muội có muốn ăn chuối tiêu hay không?"
Trần Tiêm Tiêm: "..."
---
"Tiểu Yêu, ngươi nói xem ta có chống đỡ được một chiêu này hay không?" Dương Xuân nhìn đại đao 40m từ trên trời chém xuống.. Không đúng, là kiếm khí 40m, khá là cảm khái nói ra.
"Ngươi nói cái gì thế, loại vật này làm sao có thể là đối thủ của ngươi." Thanh âm của tiểu Yêu vang lên đúng lúc, mang theo một chút bất mãn: "Chớ quên, ngươi thế nhưng là do một tay ta dạy."
"Ha ha ha, chẳng qua chỉ là do ta cảm thấy hơi xúc động mà thôi."
Kiếm khí càng ngày càng gần, trên mặt của Dương Xuân lại không có một chút sợ hãi nào, thậm chí là trên khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười.
"Cảnh giới Tiên Thiên đối với ta ngày xưa mà nói giống như là trời cao xa, cơ hồ không có cách nào chạm đến, còn có cái Thiên Lan Kiếm Tông khổng lồ kia, bây giờ đối với ta mà nói, cũng không có gì lớn nha."
Vừa dứt lời, yêu khí cùng với phật quang quanh người của Dương Xuân lại bắt đầu xen lẫn, giống như là Vạn Lưu Quy Tông Kiếm Điển của La Hạo trước đó vậy, yêu khí đan vào một chỗ cùng với phật quang, khiến cho quang ảnh Long Tượng ở sau lưng của Dương Xuân xuất hiện biến hoá hoàn toàn mới, uy nghiêm túc mục ban đầu suy yếu đi không ít, thay vào đó thì là khí tức Mãng Hoang càng thêm nồng đậm.
"Mở!"
Quát nhẹ một tiếng, hộp kiếm ở sau lưng của Dương Xuân ầm ầm giải thể, yêu khí mênh mông giống như hồng thủy vỡ đê không ngừng bộc phát ra từ sau lưng của Dương Xuân, mà ở trung tâm yêu khí, toàn bộ trưởng lão và đệ tử Thiên Lan Kiếm Tông, tất cả mọi người ở trên quảng trường đều có thể nhìn thấy một thanh đao màu xám tro.
Đó là một thanh loan đao, cũng không phải là binh khí chính thống của Trung Nguyên, mà là đặc sản của Tây Vực, mặc dù có kiểu dáng quái dị, nhưng từng đạo từng đạo đường vân quỷ dị cùng với rãnh máu màu đỏ ở phía trên, đều được thanh loan đao này hiển lộ toàn bộ ra bên ngoài, khí thế ngập trời phảng phất như là Thiên Yêu giáng thế.
"Hổ Phách Đao, đánh bọn họ cho ta! !!" Ở trong đầu của Dương Xuân, tiểu Yêu kích động hét lớn, đây mới là kỳ ngộ lớn nhất của Dương Xuân từ khi rời nhà cho đến nay.
Một khỏa kỳ thạch ẩn chứa hồn phách của Yêu Vương!
Hơn nữa còn là hồn phách của Hổ Vương! Theo đề nghị của tiểu Yêu, Dương Xuân đã dùng bí pháp đặc thù để rèn luyện khối kỳ thạch này, mài luyện cả ngày lẫn đêm, sau khi chiếm được Long Tượng Bàn Nhược Công càng là dùng phật quang để tiến hành tôi luyện, cứ như vậy trọn vẹn qua thời gian hơn một năm, đầu nhập vào không biết bao nhiêu tài liệu quý giá, lúc này mới dần dần có một cái hình thức ban đầu. Đó chính là thanh Hổ Phách Đao này bây giờ! Hổ Phách Đao hung lệ như Thiên Yêu!
Vạn Lưu Quy Tông Kiếm Khí của La Hạo che phủ thân ảnh của Dương Xuân, nhưng ngay vào một giây sau, kiếm khí ngập trời như trời sao cũng bị tách ra hai bên, mà ở bên trong kiếm khí, có một đạo đao quang yêu dị chợt hiện, phong mang cực hạn cùng yêu khí với ngập trời khiến cho vô số người biến sắc.
Một đao rơi xuống, phảng phất như là Thượng Cổ Yêu Vương đang thét gào! Mà vào trong nháy mắt một đao này chém ra, sắc mặt của La Hạo chính là kịch biến một trận, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Vạn Lưu Quy Tông Kiếm Khí do bản thân hắn ngưng tụ ra, đang lấy một loại tư thái không thể vãn hồi mà sụp đổ! Cho dù là cương khí hay lực lượng nguyên thần của hắn mạnh mẽ cỡ nào, đều không thể làm nên chuyện gì!
"Hừm!" Sắc mặt âm tình bất định, tàn nhẫn, phẫn nộ, xấu hổ, điên cuồng, bốn loại biểu lộ hiện lên ở trên khuôn mặt của La Hạo, cuối cùng ngừng lại ở sự kiên định.
Chỉ thấy hắn không nói một lời nào, trực tiếp cầm bội kiếm vào trong tay, rót toàn bộ kiếm khí vào bên trong bội kiếm, sau đó cắm bội kiếm xuống trước mặt thay thế bản thân, mà bản thân hắn thì là lấy thế sét đánh không kịp bưng tai điên cuồng chạy trốn về phía sau, lộ ra bộ dáng chạy được bao xa thì chạy.
Mà sự thật đã chứng minh...quyết sách của hắn là tương đối chính xác. Đao quang chợt lóe lên, Vạn Lưu Quy Tông Kiếm Khí ầm ầm vỡ vụn, bội kiếm mà La Hạo lưu lại càng là trực tiếp bị Hổ Phách Đao của Dương Xuân chém trúng, cuối cùng cũng ầm ầm nổ tung.
Kiếm khí nổ tung giống như mưa tản mát khắp nơi, chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt của các trưởng lão và đệ tử Thiên Lan Kiếm Tông ở chung quanh.
La Hạo trốn ra được thì lộ ra sắc mặt tái nhợt, mặc dù hắn đã quyết định rất nhanh, nhưng ở sau lưng vẫn bị dư ba làm cho bị thương, bất quá như thế này vẫn còn tốt hơn là chịu chết, cho nên hắn lập tức điều chỉnh khí tức, chuẩn bị trở lại quyết phân cao thấp với Dương Xuân, hắn cũng không tin là sau khi thi triển ra một chiêu lợi hại như vậy, Dương Xuân vẫn còn có thể hoàn hảo không có một chút tổn hại!
Nhưng mà hắn mới vừa vặn quay đầu, thân ảnh nhỏ nhắn của Dương Xuân liền xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Không đợi La Hạo nói chuyện, Dương Xuân liền đấm ra một quyền, nặng nề đánh vào trong bụng của hắn, đánh bay hắn ra bên ngoài.
"Ọc! Cái con nhóc này…?!"
Không đợi La Hạo gào thét xong, một chuôi trường đao liền vượt qua hư không, xuyên qua bên tai của hắn, nặng nề đâm vào vách tường ở sau lưng của hắn, mang theo vài giọt máu tươi nhỏ giọt xuống đất.
Nhìn thanh trường đao chỉ cách cổ của mình 1 centimet, La Hạo nuốt một ngụm nước bọt.
"Sao? Tính là ta thắng rồi chứ?" Dương Xuân chậm rãi đi tới trước mặt của La Hạo, rút Hổ Phách Đao ra, vừa cười vừa nói.
"À ờ...đúng." La Hạo lộ ra sắc mặt tái nhợt, muốn thả ra vài câu khó nghe, nhưng nghĩ tới một màn vừa rồi liền cảm thấy ớn lạnh, nên cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể không ngừng mà gật đầu.
"Cám ơn!" Dương Xuân khẽ cười nói, nàng hiện tại cũng không coi La Hạo là kẻ thù nữa, sau khi đánh bại đối phương thì cũng cho qua chuyện này, Dương Xuân cũng bởi vì vậy mà giải trừ tâm ma ở trong quá khứ.
Ý niệm tới đây, Dương Xuân liền định quay người rời đi, vào giờ khắc này nàng chỉ muốn lập tức nói tin tức thắng lợi cho đại ca ca, cho hắn biết con nhóc ở quá khứ kia, hiện tại cũng đã trở thành cường giả có thể đảm đương một phía, nhưng mà đúng vào lúc này, có một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sâu bên trong Thiên Lan Kiếm Tông.
"Chờ đã!"
Dương Xuân dừng bước chân lại, nhíu lông mày lại, sau đó chậm rãi quay người, nhìn về phía hai đạo thân ảnh đang chậm rãi đi ra từ sâu bên trong Thiên Lan Kiếm Tông.
Một thân ảnh mặc áo bào trắng, nhìn qua rất nổi bật bất phàm, quanh người càng là có kiếm khí lượn lờ, mà người ở bên cạnh thì mặc một chiếc áo bào đen, rõ ràng ở dưới ánh mặt trời, lại mang theo một cỗ hàn ý sâm nhiên, vẻn vẹn chỉ là nhìn qua đối phương, đã cảm thấy toàn thân đều có một chút nổi da gà.
"Ngươi là?"
"Không cần phải giả bộ, mau bảo người phía sau của ngươi đi ra đi." Vương Lan không có mở miệng, mà Quỷ Ảnh ở bên cạnh lại nói ra, ánh mắt nhìn vào Dương Xuân càng là tràn đầy ác ý.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận