Phản Diện Siêu Cấp

Chương 592: Xéo đi

 
 
 
Mặc dù ở trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng thành chủ Trấn Hải Quan vẫn cung cung kính kính gật đầu nói: "Vâng đại nhân, mời đại nhân hãy ngăn cản cường giả đỉnh cao của đối phương, về phần đại quân ở dưới quyền của hắn."
Thành chủ Trấn Hải Quan cắn răng một cái, mặc dù có một chút chột dạ, nhưng vẫn kiên định nói: "Về phần đại quân kia, liền do tại hạ và quân đội Trấn Hải Quan đối kháng là được rồi!"
"Do ngươi?" Long Thiên Tứ liếc nhìn thành chủ Trấn Hải Quan một cái, khinh thường nói: "Bằng vào một tên phế vật như ngươi?"
"Hãy đợi ở phía sau cho bản toạ."
"Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung chúng ta đang tu luyện ở ngay trong thành, nếu để cho đám lính tôm tướng cua này đánh tới, tạo ra âm thanh quá to làm ảnh hưởng đến Khuynh Địch thì làm sao bây giờ? Nếu như Khuynh Địch đột phá thất bại, cho dù có giết ngươi một vạn lần cũng đều không đủ để giải mối hận trong lòng của bản tọa."
"Nhìn cho thật kỹ."
Vừa dứt lời, Long Thiên Tứ liền trực tiếp bước ra một bước đến đầu tường Trấn Hải Quan, bộc phát khí tức ở trên người!
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, một tiếng rồng ngâm to rõ vang lên ở trong thiên địa, chỉ thấy trên mi tâm của Long Thiên Tứ tản mát ra một vòng quang mang hình rồng, sau đó tản ra ở sau lưng của hắn, hóa thành một chùm ánh sáng huyền bí xông thẳng tới chân trời, cao khoảng chừng mấy vạn trượng, chùm ánh sáng xuyên qua bầu trời, ở xung quanh có Thương Long vờn quanh.
"Một đám hề, cút cho ta!"
Ngay cả hứng thú nói chuyện cũng đều không có, Long Thiên Tứ trực tiếp đưa tay đấm ra một quyền.
Ánh sáng huyền bí ở sau lưng chấn động, Thương Long thét dài, một cái trảo rồng che trời chậm rãi nhô ra, to lớn như một ngọn núi, nặng nề mà đập về phía đại quân Ngạo Lai Quốc đang đi đến, trảo rồng còn chưa rơi xuống, cơ hồ đã vồ nát không khí trong phương viên gần ngàn trượng dưới trảo.
Âm thanh trong không khí bùng nổ như sấm sét, mắt thấy gần vạn binh sĩ của đại quân Ngạo Lai Quốc đều rơi vào phạm vi của một trảo này, sắp bị một trảo này đánh thành thịt nát, Tề Khôn rốt cục cũng phản ứng lại, gầm lên một tiếng, Bàn Long Côn trong tay vung lên trên trời, thiên địa nhất thời tràn ngập một cơn sóng xanh biếc.
Cơn sóng xanh biếc trực tiếp va chạm vào phía trên trảo rồng, song phương đồng thời run lên, sau đó trảo rồng hóa thành hư ảnh một lần nữa, cơn sóng xanh biếc thì nổ tung tại chỗ, hóa thành thiên địa nguyên khí trở về thiên địa.
Tuy nhiên, ngay cả khi Tề Khôn đã xuất thủ để tránh gây ra thiệt hại lớn cho quân đội, dư chấn va chạm giữa hai người vẫn làm vỡ mặt đất, ngay tiếp đó có không ít binh sĩ ở chung quanh đều bị dư chấn đánh bay, áo giáp trên người vỡ vụn, chiến mã ngã xuống chết thảm, có một chút binh sĩ có thực lực yếu thậm chí là trực tiếp bị thiên địa nguyên khí vặn thành thịt vụn.
"Chết tiệt!" Tề Khôn trợn mắt, trực tiếp mắng to.
Mới vừa rồi hắn còn rất hăng hái, muốn dùng tu vi Hỏa Luyện Kim Đan thi triển một chiêu đánh vỡ cửa thành Trấn Hải Quan, sau đó tiến quân một cách thần tốc, chiếm lấy phía đông Trung Nguyên...
Kết quả là còn chưa kịp đến gần Trấn Hải Quan, đã ăn phải một đòn phủ đầu! Ngay cả đại quân mười vạn người cũng đều xém chút nữa tổn thất trực tiếp gần một phần mười!
"Là ai? !"
Không để ý đến lửa giận của Tề Khôn, Long Thiên Tứ cứ như vậy đứng ở giữa Trấn Hải Quan cùng với đại quân Ngạo Lai Quốc, chắp tay ở sau lưng, mái tóc trắng bay bồng bềnh, lộ ra phong phạm cao nhân một phái.
Trên thực tế thân làm Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung, ý nghĩ của Long Thiên Tứ là rất đơn giản.
Ngạo Lai Quốc Đông Hải? Đây là cọng rễ hành đến từ nơi nào? Thế mà cũng dám sờ râu hùm của Thuần Dương Cung chúng ta?
Ta thế nhưng cũng không có loại tâm lý sợ phiền phức như Mặc Môn kia, nói đùa, chưởng giáo nhà ta thế nhưng chính là võ giả Kích Toái Mệnh Tinh!
Sợ phiền phức? Không tồn tại, hẳn là phiền phức phải sợ ta mới đúng!
Mà đối với lần Đông Hải xâm lấn này, sự lý giải của Long Thiên Tứ cũng rất đơn giản.
Thuần Dương Cung có chưởng giáo nhà mình - Thái Hoa Tiên Nhân, là tồn tại đỉnh phong trong thế gian, có võ giả Kích Toái Mệnh Tinh như Ninh Thiên Cơ toạ trấn, cho nên thế lực mà Thuần Dương Cung cần để ý cũng chỉ có thế lực đồng dạng có cường giả Kích Toái Mệnh Tinh trấn giữ, ví dụ như ba mạch Đạo, Phật, Ma, còn có triều đình Đại Càn, lại ví dụ như Vương Đình Bắc Nhung - một trong bốn đại Biên Hoang.
Như vậy vấn đề đã đến.
Ở Đông Hải có cường giả như vậy hay sao? Không có!
Vậy thì sợ cái gì?
Đừng nói là chỉ là một cái Ngạo Lai Quốc, coi như là toàn bộ Đông Hải đều tới đây, Long Thiên Tứ hắn cũng đều là ngông ngênh kiên cường, nói xem thường chính là xem thường, ngay cả con mắt cũng sẽ không nháy một cái.
Đương nhiên, Long Thiên Tứ chung quy vẫn là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung, lại là cường giả Hỏa Luyện Kim Đan, lúc này tông chủ không có ở đây, Trần Khuynh Địch đang bế quan, vậy thì hắn chính là mặt mũi của Thuần Dương Cung ở bên ngoài, cho nên nhất định phải biểu hiện ra sự hàm dưỡng phù hợp với địa vị thánh địa võ đạo, báo ra tên tuổi vẫn là một chuyện cần thiết.
Thế là Long Thiên Tứ liền mở miệng nói: "Bản tọa là Long Thiên Tứ, các ngươi đã có thể xéo đi."
Tề Khôn: "? ??"
Nhìn thấy biểu lộ như gặp quỷ của Tề Khôn, hoàn toàn không có ý tứ cút đi, Long Thiên Tứ không khỏi nhíu mày.
Tên thổ dân Đông Hải này sẽ không phải là nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên đó chứ?
Điều này thật rắc rối.
"Ngươi nói là ta hãy xéo đi?"
"Ồ!" Long Thiên Tứ ngẩn ngơ, đối phương hiểu được sao?
Không để ý đến Long Thiên Tứ đang ngạc nhiên, Tề Khôn chỉ cảm thấy một cơn giận dâng lên ở trong lòng, có một loại cảm giác bị người xem thường, nhưng hắn vẫn đè nén lửa giận, gằn từng chữ nói ra: "Vừa nãy ngươi vừa mới nói, bảo ta, quốc chủ Ngạo Lai Quốc, võ giả Hỏa Luyện Kim Đan, xéo đi?"
"Đúng thế."
Bởi vì đối phương trả lời quá mức sảng khoái, Tề Khôn mất nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần, cuối cùng sau khi làm rõ tất cả, hắn trực tiếp cười nói: "Tốt tốt tốt, xem ra ngươi.."
"Bất quá."
Tề Khôn còn chưa nói xong, Long Thiên Tứ liền vượt lên trước một bước cắt đứt lời nói của Tề Khôn, trái lại còn bộc lộ ra biểu cảm tức giận: "Vừa rồi ngươi hiểu được lời nói của bản toạ?"
"Hả? Đương nhiên, ta từ thuở nhỏ đã đọc thuộc lòng cổ tịch Trung Nguyên và tất cả ngôn ngữ."
Long Thiên Tứ nghe vậy liền giận tím mặt!
"Ngươi nghe hiểu được vậy mà còn không cút ngay lập tức, còn làm bộ nghe không hiểu làm lãng phí thời gian của bản tọa? !"
"Thật là đáng chết!"
Vừa dứt lời, Long Thiên Tứ chính là lộ ra bộ dáng bất bình, trực tiếp lao về phía Tề Khôn tiến hành xuất thủ!
Tề Khôn: "? ??"
Vào giờ khắc này Tề Khôn chỉ cảm thấy tôn nghiêm chủ nhân một nước của bản thân bị vũ nhục.
Đây quả thực là khinh người quá đáng!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận