Phản Diện Siêu Cấp

Chương 690: Thối lui

 
 
 
Lúc này Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ cũng tuyệt đối không thể nói là tốt.
Vừa mới thiêu đốt tinh huyết, lại tế kiếm và tế trận, khí tức của Long Thiên Tứ đã sớm uể oải đến cực hạn, cả người ở bên trong Tiên Thiên Nhất Khí Thái Sơ Kiếm Trận, không ngăn được tiếng thở mạnh, nhưng ở trên mặt lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, ở dưới góc nhìn của Đàm Hoa cùng với Minh Tôn thậm chí còn mang theo vài phần dữ tợn.
Mà Trần Khuynh Địch thì cũng không khá hơn một chút nào.
Thôi động Thái Dương Kim Thuyền vốn đã là tiêu hao rất lớn, Trần Khuynh Địch trong lúc kéo dài thời gian lại đồng thời thi triển Đại Thuần Dương Công, lại còn dùng một hơi na di tất cả mọi người, nguyên khí phải tiêu hao cho dù là lấy nội tình của hắn cũng đều chống đỡ không nổi, lực lượng gần như đã tiêu hao hết, may mà nơi này là Thái Hoa Sơn, có kiếm trận bảo vệ, cho nên hiện tại không thể nghi ngờ là thời điểm Thuần Dương Cung suy yếu nhất.
Nhưng mà...
Đàm Hoa cùng với Minh Tôn làm sao lại không phải là như thế? Thôi động Đạo Binh thượng phẩm cũng không phải là chỉ có một mình Trần Khuynh Địch! Đàm Hoa cùng với Minh Tôn cũng đã thôi động Đạo Binh thượng phẩm lâu như vậy, trạng thái bây giờ xa xa không thể sánh bằng thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa một kiếm mà Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ liên thủ thi triển ra vừa rồi kia, quả thực là có một chút dọa sợ hai người bọn hắn, bọn hắn cũng không có tự tin nắm chắc cơ hội đánh bại hai tên điên Thuần Dương Cung một lớn một nhỏ này. Trọng yếu hơn chính là, theo thời gian trôi qua, Long Thiên Tứ còn có Trần Khuynh Địch có sự ủng hộ của Thái Hoa Sơn cùng với kiếm trận, chung quy là vẫn sẽ khôi phục lại như cũ!
Tác chiến ở sân nhà chính là có ưu thế như thế.
Song phương cứ giằng co với nhau như vậy, cũng không có ai nói chuyện, nhưng khí tức giương cung bạt kiếm nguyên bản ở giữa hai bên lại dần dần trở nên bình hòa, một hồi lâu sau, Đàm Hoa mới chậm rãi mở miệng nói: "Lần này là chúng ta bại."
"Nhưng trưởng lão và đệ tử của Phật Môn chúng ta, lão nạp sẽ mang đi."
"Đừng mơ tưởng!"
"Ta cự tuyệt!"
Không đợi Đàm Hoa nói xong, Long Thiên Tứ cùng với Trần Khuynh Địch liền trực tiếp mở miệng cắt lời của Đàm Hoa, hai người Trần Khuynh Địch đều biết là Đàm Hoa có ý tứ gì, đơn giản chính là muốn bảo vệ tất cả đệ tử và trưởng lão Phật Môn tham gia tiến công lần này.
Nhưng mà nói đùa? Chúng ta sẽ đáp ứng ngươi sao? Một lần cơ hội bắt chẹt tốt như vậy! Thuần Dương Cung chúng ta làm sao có thể sẽ bỏ qua?
Đàm Hoa nhìn sắc mặt kiên định của Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ, hận không thể tiếp tục lao lên đánh nhau, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn Minh Tôn ở bên cạnh, lại thấy đối phương giống như là Độc Cô Cầu Đạo vậy, dường như đã không còn chiến ý.
Trên thực tế cũng xác thực là như thế, mặc dù Minh Tôn cũng rất không cam tâm, nhưng theo chiều hướng phát triển, sau khi Độc Cô Cầu Đạo rời đi, trừ phi lại có một vị Hỏa Luyện Kim Đan cầm trong tay Đạo Binh hoặc là có thêm mấy vị cường giả Hỏa Luyện Kim Đan tới, nếu không căn bản sẽ không có biện pháp tiếp tục uy hiếp Thuần Dương Cung, chỉ có thể lựa chọn tạm thời từ bỏ.
"A Di Đà Phật."
Đàm Hoa cũng biết điểm này, chỉ có thể lộ ra biểu tình đắng chát, phát ra một tiếng phật hiệu.
"Đã như vậy."
"Vậy thì chúng ta lại thương nghị một phen."
Nói thì nói như thế, nhưng đối với hai người Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ mà nói. Đây không thể nghi ngờ là Phật Môn nhận sợ! Tối thiểu là Đàm Hoa cũng nhận sợ! Hai tên thổ phỉ một già một trẻ này liếc nhìn nhau, đều thấy được hào quang sáng tỏ ở trong mắt lẫn nhau.
"Ba ngày sau!"
"Tại Thanh Châu Đạo, ở phía dưới Thái Hoa Sơn, chúng ta sẽ chờ đợi mấy vị!"
"Hừ!"
Sau một tiếng hừ lạnh, hai người Đàm Hoa, Minh Tôn liền thối lui, chiến đấu ở bên trong Thái Hoa Sơn tự nhiên cũng đình chỉ theo đó, ở trong bốn tòa trận môn nối liền với nhau, ngoại trừ Thái Tử Hoành Xương ở bên trong Thái Ất trận môn đột nhiên lấy ra một kiện bí bảo, xuyên toa không gian đào tẩu, Lý Trường Không, Huyền Lưu Ly, Tử Hạ, còn có tám vị Võ Đạo Tông Sư đến từ Phật Môn, Kiếm Tông, liên minh trung, tiểu thế lực, toàn bộ đều lưu lại.
Mà cùng lúc đó...
Ở bên ngoài Thanh Châu Đạo.
"Lần này dường như là chúng ta thắng đấy, tỷ tỷ."
Doanh Phượng Tiên lui về phía sau một bước, Thái Cực Đồ trắng đen ở sau lưng ung dung xoay tròn, ổn định lại thiên địa nguyên khí ở bốn phía, ở trên mặt mang theo ý cười ung dung.
Mà ở phía đối diện với nàng, Tần Kiền Hoàng thì lộ ra thần sắc lạnh lùng.
Ở sau lưng của nàng, Ngũ Sắc thần quang xanh vàng đỏ trắng đen lấp lóe, chiếu rọi trời cao, không kém một chút nào so với Doanh Phượng Tiên.
"Không sao." Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Tần Kiền Hoàng mới mở miệng nói: "Ta vốn cũng không phải đến để nhằm vào Thuần Dương Cung, không bằng nói, mà đến là để nhắm vào ngươi."
"Ngươi cũng đã đột phá đến Võ Đạo Tông Sư." Tần Kiền Hoàng nhìn Doanh Phượng Tiên lộ ra vẻ nghi ngờ, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, tràn đầy ý vị khiêu khích: "Sau chuyện lần này, hãy đi đến Lạc Thủy Tần thị một chuyến."
Từ cái danh tự này liền có thể biết được, Lạc Thủy chính là vị trí tổ địa của Tần thị nhất tộc. Mà bây giờ Tần Kiền Hoàng thế mà mời Doanh Phượng Tiên đi đến đó...
"Có ý tứ gì?"
"Đều đã đến nước này, ngươi chẳng lẽ sẽ không có một chút oán hận nào đối với ta?"
"Ta sẽ cho ngươi cơ hội, đi đến Lạc Thủy, ngươi và ta quyết đấu một trận sinh tử, vừa vặn ngươi hẳn là cũng có rất nhiều nghi hoặc, đến khi đó ta đều sẽ trả lời cho ngươi."
Dường như là do lời nói của Tần Kiền Hoàng quá mức đột nhiên, Doanh Phượng Tiên không khỏi trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ khá là kinh hãi, nhất là sau khi nghe được quyết đấu một trận sinh tử ở trong miệng của Tần Kiền Hoàng, nàng càng là có vẻ hơi bối rối, nhưng Tần Kiền Hoàng lại không hề để ý, trực tiếp thu liễm Ngũ Sắc thần quang sau đó xoay người rời đi.
Kết quả của trận chiến tại Thái Hoa Sơn rất nhanh liền được truyền đi khắp toàn bộ giang hồ.
Dù sao thì trận chiến này cũng dính đến tuyệt đại đa số thánh địa võ đạo, có thể xưng là một trận đại chiến quét sạch giang hồ sau đại kiếp Thuần Dương Cung gần ba mươi năm nay, ở bên trong trận chiến tại Thái Hoa Sơn này, cơ hồ là võ giả Hỏa Luyện Kim Đan có mặt mũi ở trên giang hồ đều đang yên lặng quan sát chiến cuộc.
Mà kết quả cuối cùng cũng khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Trong đó khiến cho người ta rung động nhất là Trần Khuynh Địch đã ra sân rồi.
"Thực sự là giang sơn đời nào cũng sinh ra tài tử."
"Lão già ta đã sắp lớp trẻ xô ngã rồi."
"Không tầm thường!"
Đây là đánh giá của rất nhiều võ giả thế hệ trước đối với Trần Khuynh Địch. Trong đó bao quát mấy vị triều đình, còn có một số thánh địa võ đạo không có ân oán gì với Thuần Dương Cung, như là Đao Tông, Vô Sinh Đạo, Minh Giáo, Đạo Môn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận