Phản Diện Siêu Cấp

Chương 386: Cung thỉnh thánh giá

 
 
 
"Làm sao có thể." Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, thân hình run rẩy trong giây lát, cả người ngã gục xuống đất ngay lập tức, cơ bắp vừa mới phình lên còn có xương cốt bỗng nhiên cao lên cũng trở về hình dáng ban đầu trong nháy mắt, cả người phảng phất như bị rút sạch vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch đáng sợ, trong lúc nhất thời càng là đầu váng mắt hoa, không thể kiềm chế.
"Chẳng qua chỉ là một loại kỹ xảo đơn giản mà thôi."
Lời này của Trần Khuynh Địch thật đúng là không gạt người, nhìn qua phi thường trâu chó, nhưng trên thực tế lại chính là kỹ thuật "bộc phát hết lực lượng", phóng hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể ra bên ngoài, trừ phi là loại võ giả đã luyện thành nhục thân Kim Đan giống như Trần Khuynh Địch, bằng không mà nói thì uy lực của một chiêu này chỉ sợ còn không bằng võ công ba que ở bên đường. Có thể nói đây là tuyệt kỹ độc môn của hắn.
"Điều này cũng quá khoa trương..." Hà Anh Trọng vẫn không dám tin tưởng, thấp giọng lẩm bẩm nói, bất quá sau khi nhìn thấy cửa động màu đen vẫn không có việc gì như cũ, hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nói: "Sự tình còn chưa có kết thúc! Thông đạo còn chưa bị phong ấn!"
"Thông đạo nào?" Trần Khuynh Địch liếc nhìn Hà Anh Trọng, cười nói: "Ha ha, dù sao thì ta cũng đã hoàn thành ước định, giúp ngươi tiêu diệt cái tên Tà Thần vừa rồi, tiếp theo ngươi muốn làm gì thì ta cũng không can thiệp được, lúc trước ta nghe thấy ngươi nói tới phong ấn, ngươi chính là muốn phong ấn cái cửa động màu đen toát ra tà khí này?"
"Không sai!" Hà Anh Trọng nói hết sức trang nghiêm: "Nếu như cái cửa động này tiếp tục được duy trì, sớm muộn cũng sẽ có Tà Thần như vậy xuất hiện, Tà Thần thiên ngoại có nhiều vô số kể, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một trận hạo kiếp sinh linh đồ thán! Ta đã từng đọc thuộc lòng cổ tịch, thời đại Thượng Cổ bị hủy diệt ngày xưa cũng có khả năng là có quan hệ đến thứ này!"
"Cho nên tuyệt đối không thể để cho cái thông đạo này tồn tại!"
"Vậy ngươi dự định làm sao để phong ấn? Không phải là ta xem thường ngươi, mà là vì tình trạng của ngươi bây giờ cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu." Trần Khuynh Địch thở dài nói.
Trước đó Hà Anh Trọng đấu tranh cùng với tà khí, đèn đã sớm đã cạn dầu, mặc dù vừa rồi đã khôi phục được một chút, nhưng chỉ là tốt hơn một chút so với Trần Khuynh Địch đã hao hết khí lực toàn thân, mà chừng ấy lực lượng căn bản chính là chuyện vô bổ, đừng nói là có thể phong ấn cửa động, cho dù là muốn chạy trốn cũng khó khăn...
"Không cần phải lo lắng!" Hà Anh Trọng đứng dậy nói: "Thiếu hiệp có thể tiêu diệt vị Tà Thần đi ra từ thông đạo kia, đã là trợ giúp lớn nhất, bằng không nếu như có đối phương ở đây, đối phương căn bản sẽ không cho bản cung thời gian."
"Ngươi vừa gọi ta là cái gì?"
"Hả?" Hà Anh Trọng trừng mắt nhìn Trần Khuynh Địch, nói: "Thiếu hiệp?"
Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, một tiếng thiếu hiệp này, liền phảng phất như một chai nước đá trong ngày hè, một đống lửa trong mùa đông, khiến cho Trần Khuynh Địch sảng khoái từ đầu đến đuôi, có một loại sung sướng đê mê.
Thiếu hiệp!
A ha! Xưng hô như thế này! Thật là tuyệt a! Quá tuyệt a! Chỉ bằng vào hai chữ thiếu hiệp này, về sau ta đi ra ngoài tự xưng là nhân sĩ chính phái, còn có ai dám không phục? ! Cái gì mà Sát Nhân Cuồng Ma, tất cả đều là bịa đặt vô sỉ! Ta thế nhưng là thiếu hiệp chính quy do quan viên Đại Càn công nhận!
"Vị đại thúc này, tên của ngươi là gì?"
"Ách, lão phu Hà Anh Trọng."
"Nếu ngươi đã gọi ta là thiếu hiệp, vậy thì chúng ta chính là bạn bè tốt cả đời!"
Hà Anh Trọng: "? ??"
"Khụ khụ, thiếu hiệp có thể buông tay ra hay không, lão phu không có nhiều thời gian."
"Ách, xin lỗi, xin lỗi, là do ta kích động." Trần Khuynh Địch lúng túng thu tay lại, sau đó lộ ra vẻ mặt mong đợi nhìn Hà Anh Trọng, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Hà Anh Trọng lắc lắc đầu nói: "Là do bản quan vô năng, khiến cho Thủ Phủ Thành Tây Cương Đạo tao ngộ bậc tai nạn này, bây giờ càng là bất lực trước loại tình huống này, chỉ có thể cung thỉnh thánh giá."
"Cung thỉnh thánh giá?" Trần Khuynh Địch ngây cả người, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm kỳ diệu.
Mà cùng lúc đó, trên mặt của Ninh Thiên Cơ ở bên ngoài Thủ Phủ Thành cũng lộ ra vẻ mong đợi.
Chợt, chỉ thấy Hà Anh Trọng lấy quan ấn bên hông xuống, lúc này long khí ở bên trên khối đại ấn hình vuông này đã ảm đạm, mặc dù vẫn sáng long lanh như đá quý, nhưng đã không còn cường thịnh như lúc ban đầu.
Bất quá sau đó, Hà Anh Trọng liền lấy ra một tấm quyển trục màu vàng từ trong ngực. So sánh cùng với quan ấn, long khí ở phía trên tấm quyển trục này mang theo còn cường thịnh hơn vô số lần!
"Ngày xưa bản quan được bổ nhiệm làm Trấn Thủ Tây Cương Đạo, nhận hoàng ân cuồn cuộn, được Thánh Thượng dùng bút sắc phong ở bên trong Vị Ương Cung, tấm quyển trục này một mực được bản quan cất giữ, mỗi ngày đều lấy ra xem, dùng nó để đề tỉnh bản thân, không nên cô phụ hoàng ân, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn đến một bước này, chỉ hận lúc trước ta không quyết định thật nhanh, kết quả đã tạo thành thảm kịch như thế này..." Hà Anh Trọng thở dài một tiếng, chợt trải rộng tấm quyển trục ra.
Oanh! Thời gian, ánh vàng cuồn cuộn, Thiên Long ngâm xướng, từng đạo từng đạo ký tự phi ra từ trong quyển trục, ngưng tụ thành một câu:
"Phụng thiên thừa vận!"
"Hoàng Đế sắc phong: Võ cử tiến sĩ Hà Anh Trọng, suy nghĩ nhanh nhạy, võ công trác tuyệt, thông hiểu quốc sách, rất được lòng trẫm, đặt biệt bổ nhiệm chức vị Trấn Thủ Tây Cương Đạo!
"Khâm thử!"
Cũng không phải là thái giám trong cung viết thay, mà là ở trong Vị Ương Cung, Thánh Thượng Đại Càn tự mình xách bút son, vẩy kim mực, viết ra một quyển thánh chỉ, ẩn chứa trong đó, là chân lý võ đạo của Thánh Thượng Đại Càn đương đại, người mạnh nhất trên trời dưới đất! Mỗi một chữ đều là tự nhiên mà thành.
Mà theo thánh chỉ trải rộng ra, mỗi một chữ đều là nhấp nháy ánh vàng, sau đó tản ra, hóa thành một đoàn mực viết, bắt đầu dần dần hội tụ vào chính giữa, mực viết màu đỏ, phảng phất như một đoàn máu tươi biết hô hấp, dần dần biến hoá theo thời gian, đúng là biến hóa ra một đạo thân ảnh hư ảo.
Mà ở trong nháy mắt thân ảnh hiện hình, Hà Anh Trọng liền lộ ra thần sắc vạn phần kích động.
"Cung nghênh Thánh Thượng!"
"Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Ầm ầm!
Sấm nổ vang, trong cái chớp nhoáng này, cho dù là Trần Khuynh Địch cũng đều không tự chủ được mà nín thở, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng, từ trên trời, có một đạo ánh mắt rơi xuống!
Giống như là con kiến đối với con người vậy, bình thường cơ hồ là sẽ không chú ý đến con người, thậm chí là ngay cả nhìn cũng không biết nhìn lên một cái, nhưng rốt cục có một ngày, con kiến đã thành công dẫn tới sự chú ý của con người, khiến cho con người đưa ánh mắt nhìn về phía phương hướng con kiến. Cái ánh mắt kia, mặc dù vô hình, nhưng lại nặng như núi!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận