Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1181: Á khẩu

 
 
 
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiên Tôn Thái Bình mặt không đổi sắc, vừa dùng hậu thiên bát quái bảo vệ bản thân, vừa dùng hai tay kết ấn nhanh như tia chớp, thi triển ra toàn bộ Kỳ Môn Độn Giáp.
Cái gọi là Kỳ Môn Độn Giáp, đại khái chia thành ba loại, một là "Kỳ", hai là "Môn", ba là "Độn giáp". Dùng ất bính đinh mượn danh nghĩa của nhật nguyệt tinh, "Môn" lại phân thành tám loại, mở bát môn để quyết sinh tử, "Độn giáp" thì hướng về lục nghi, giấu trong vạn vật của thiên địa. Ba thứ này tăng theo cấp số cộng, chính là bí pháp cao cấp nhất thiên hạ.
Nhật nguyệt tinh chiếu rõ thiên thời địa lợi, độn giáp tính hết thần trợ nhân hòa, bát môn tổ hợp bố cục.
Cái gọi là khí vận, chẳng qua chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thần trợ, mà Kỳ Môn Độn Giáp thì là dùng bát môn để diễn hóa bốn loại này.
Bởi vậy.
Kỳ Môn Độn Giáp chưởng khống khí vận!
"Thì ra là thế."
"Thiên Tử Thuật!"
Không sai! Đây chính là nguồn gốc Thiên Tôn Thái Bình tu Thiên Tử Thuật, cái gọi là Thiên Tử Thuật, chẳng qua chính là con đường khí số, mà sự thần diệu của Kỳ Môn Độn Giáp lại không khác Thiên Tử Thuật mấy, đương nhiên sẽ bị người ta cho rằng là một loại Thiên Tử Thuật, bây giờ được hắn thi triển ra, cũng là tản ra thanh thế kinh người!
"Tại hạ đã từng xem Thánh Thượng vận dụng Thiên Tử Kiếm."
"Hôm nay sẽ vụng về bắt chước một phen."
"Còn xin chỉ giáo!"
Ầm ầm ầm!
Âm thanh của Thiên Tôn Thái Bình truyền ra, mà từ nơi sâu xa, một cỗ khí vận xuyên toa mà tới, nhanh chóng gia trì lên trên người của hắn, Tổ Long Trung Nguyên chính là sự kết hợp của vô số ý niệm sinh linh Trung Nguyên, Thiên Tử Kiếm thì là thủ đoạn kết hợp phần lực lượng này với khí vận hoàng triều, phát huy uy lực của nó đến cực hạn. Bây giờ Thiên Tôn Thái Bình lại tái hiện nó ra!
Hoàng triều có khí vận, tông phái tương tự cũng có khí vận, mà Đạo Môn làm một trong những tông phái dẫn đầu, khí vận càng là ngập trời!
Nếu chỉ có khí vận mà nói, còn chưa đạt đến thủ đoạn như vậy, nhưng Thiên Tôn Thái Bình thi triển Kỳ Môn Độn Giáp, lại là thực chất hóa phần lực lượng khí vận này, chỉ thấy khí vận vô tận hội tụ thành một mạch, hóa thành đám mây ở trên đỉnh đầu của Thiên Tôn Thái Bình, trong mây có ngũ hành quang thiểm nhấp nháy, ba đóa sen xanh nở rộ.
Hoa nở hoa tàn, sau đó ở trong đám mây, một đạo kiếm quang chợt hiện!
Thiên Tử Kiếm!
Mặc dù bản chất không giống, nhưng có bảy, tám phần tương tự!
Mà đối mặt với loại khí tức quen thuộc này, Thánh Thượng Đại Càn lại cười lạnh một tiếng, sau đó phun ra hai chữ: "Cái đệch."
---
"Chậc, bế quan ở đâu bây giờ?"
Ở trong hư không, Trần Khuynh Địch vừa đi lại khắp nơi rất tùy ý, vừa nhìn toái tinh ở xung quanh, tiến hành suy nghĩ.
Hư không vô ngần, từ góc độ nhìn của võ giả đây thật ra là một khái niệm rất phổ biến, cho dù là võ giả lợi hại nhất, cũng chỉ có thể nói là hư không rộng rãi vô hạn, nếu không cũng sẽ không dùng hai chữ vô ngần này để hình dung, nhưng đối với Trần Khuynh Địch mà nói, hư không kỳ thực còn có một cái danh tự trực tiếp hơn —— vũ trụ.
Không sai, nếu phải ví von mà nói, đại thế giới Trung Thổ chính là một viên tinh cầu siêu to lớn, mà Vận Mệnh Tinh Thần ở bốn phía của nó chính là vệ tinh, về phần lại ra bên ngoài, chính là tinh không vô tận, nhìn như tĩnh mịch, nhưng nếu thật sự buông tầm mắt, còn không biết có bao nhiêu tinh cầu tương tự tồn tại.
Nói một cách khác...
"M* nó!"
"Ta đã không cần phải thở! ? "
Trần Khuynh Địch vỗ tay một cái, chợt tỉnh ngộ, trên thực tế cũng xác thực là như thế.
Kỳ thực phóng nhãn ra toàn thiên hạ, vì sao chỉ có cường giả Hỏa Luyện Kim Đan là có thể sống sót trong hư không một cách ngắn ngủi, lại chỉ có chí cường giả mới có thể xuyên toa tùy ý ở trong hư không?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cơ thể của Hỏa Luyện Kim Đan trên cơ bản đã là một hệ thống tuần hoàn, không cần hô hấp, nhưng không cản được xạ tuyến vũ trụ, cho nên không thể kiên trì lâu.
Nhưng chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh không chỉ không cần hô hấp, hơn nữa còn không cần e ngại hoàn cảnh của vũ trụ, không bằng nói sau khi bản thân hóa thành tinh vân, đã được coi như là một tiểu vũ trụ....
Về phần từ Hỏa Luyện Kim Đan trở xuống, nói cho cùng vẫn là phàm nhân.
Phải hít thở, phải ăn, còn không bay lên được, ngay cả bản sự thoát ly khỏi lực hút của tinh cầu cũng không có.
Làm sao có thể tiến vào vũ trụ?
Vừa kinh ngạc vì sự biến hóa của bản thân, Trần Khuynh Địch vừa tiếp tục dạo chơi ở trong hư không, đi một hồi, hắn lại dần dần nhíu mày, thần sắc cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
"Kỳ quái."
"Loại khí tức kiếm khí này."
Thần quang ở trong đôi mắt của Trần Khuynh Địch lấp lánh, ngóng nhìn vào sâu trong hư không, trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy một sợi tơ màu trắng từ nơi cực xa kéo dài đến một chỗ hư không khác, nhìn như ảm đạm, nhưng sự sắc bén ở trong đó lại giống như đao kiếm, cho dù chỉ nhìn, cũng làm cho mắt của Trần Khuynh Địch mơ hồ hơi đau đớn.
Như vậy vấn đề đã tới.
Phóng nhãn ra toàn thiên hạ.
Ai lại có tu vi kiếm đạo như vậy?
Nghĩ đến đây, hai mắt của Trần Khuynh Địch lập tức sáng lên!
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài đại thế giới Trung Thổ, ở biên giới Vận Mệnh Tinh Không, ngàn vạn tinh cầu cấu kết thành một tòa đại trận rộng lớn, hóa thành một phương trận đồ mênh mông bao phủ toàn bộ địa vực trăm vạn dặm, tản ra thanh thế to lớn vô biên, mà ở giữa trận đồ, chính là một thanh niên tuấn lãng mặc áo trắng.
"Ha ha ha! Ninh Thiên Cơ, ngươi quả nhiên đã tới!"
"Đại tế ti đoán không sai!"
"Đây chính là nơi hôm nay ngươi táng thân!"
"A Di Đà Phật!"
Ở bốn phương tám hướng trận đồ, cung chủ Tiên Cung, giáo chủ Minh giáo, Phật Môn Ngô Không, còn có Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, hiển hóa ra bóng hình của riêng phần mình, khí tức liên kết với nhau, quả thật là đã một mực phong tỏa kiếm khí của Ninh Thiên Cơ ở trong trận đồ, ở bên ngoài trận đồ thì rất bình thản, không có một chút gợn sóng nào.
"Ha ha?" Ninh Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn bốn phía đại trận, trên khuôn mặt mang một nụ cười nhạt.
"Thì ra là thế."
"Các ngươi vậy mà lại tới vây giết ta?"
"Không sai!" Thiên Khả Hãn Bắc Nhung cười lớn một tiếng, nói: "Muốn trách thì hãy trách nghĩa tử của ngươi, nếu không phải do hắn, Thuần Dương Cung cũng sẽ không trở thành chó săn của Đại Càn, chúng ta cũng sẽ không thực hiện loại hạ sách này."
Ninh Thiên Cơ trực tiếp ngắt lời Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, mắng không có một chút khách khí: "Ngươi quá xấu, đừng có nói chuyện nữa."
Thiên Khả Hãn Bắc Nhung: "? ? ? "
Tức chết ta rồi!
Đến đây thì không thể không nói, mặc dù lời nói của Ninh Thiên Cơ có vẻ rất không nể mặt mũi, nhưng không thể không thừa nhận, kỳ thực hắn nói cũng không sai.
Dáng dấp của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung là không ra sao, không phải là do chênh lệch thẩm mỹ giữa Trung Nguyên và Bắc Nhung, mà là hình dạng của hắn xác thực không được coi là lịch sự, nhưng nếu chỉ vẻn vẹn là như thế, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung cũng sẽ không bị một câu nói của Ninh Thiên Cơ khiến cho á khẩu không trả lời được, vấn đề chủ yếu là...Ninh Thiên Cơ rất đẹp trai!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận