Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1185: Đường rẽ

 
 
 
Nhưng nhìn từ góc độ khác, vào thời điểm hắn đã có manh mối, có người cung cấp cho hắn đầu mối, hắn rất nhanh liền có thể phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giống như là hiện tại.
Trần Khuynh Địch lập tức có thể suy luận ra chân tướng.
Đầu tiên, nơi này có khí tức của nghĩa phụ cùng với đám người Ngô Không.
Tiếp theo, ở nơi này có một khu vực tinh không mơ hồ không rõ.
Như vây, nghĩa phụ nhất định là bị người phục kích ở chỗ này!
"Yên tâm!"
"Ta tới cứu nghĩa phụ đây!"
Trần Khuynh Địch thôi động toàn thân, phảng phất như một viên thiên thạch trực tiếp va vào bên trong trận pháp, đánh vỡ tầng bảo vệ của trận pháp.
A Nhĩ Pháp: "Không! ! !"
Vì sao? Rốt cuộc là vì cái sao? Ta rõ ràng đã tiết lộ ra một sợi khí tức của A Nhĩ Pháp, vì sao Trần Khuynh Địch - Tà Thần đoạt xá giống như mình lại muốn cứu Ninh Thiên Cơ? Thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn? Chuyện này không đúng! Trần Khuynh Địch sẽ không có lý do gì để cứu Ninh Thiên Cơ! Dù sao thì Ninh Thiên Cơ cũng là chưởng giáo Thuần Dương Cung trước đây, đối với chưởng giáo đương nhiệm Trần Khuynh Địch mà nói là mối uy hiếp, lại còn là nhân loại...nhân loại...
A! Chẳng lẽ! Ninh Thiên Cơ cũng là Tà Thần! ? Nói giỡn sao?
Đại não của A Nhĩ Pháp phi tốc vận chuyển, trong lúc nhất thời có cảm giác nhìn ai cũng đều là Tà Thần, ngay cả Đức Nhĩ Tháp ở bên cạnh cũng vậy...đúng rồi, Đức Nhĩ Tháp vốn chính là Tà Thần.
Ầm ầm! Không đợi A Nhĩ Pháp nghĩ ra biện pháp giải quyết khốn cảnh, Đức Nhĩ Tháp nguyên bản một mực trung thực cười ngây ngô ở bên cạnh lại là phản ứng lại.
Khí tức của người Trần Khuynh Địch này khá quen a, có cảm giác giống như đã gặp qua ở nơi nào, còn có cỗ quyền ý bá đạo này, làm sao lại giống đoạn thời gian trước như thế...
"Là ngươi! ! ! " Đức Nhĩ Tháp nổi giận gầm lên một tiếng, bay vút tới!
"Ha ha ha!"
"Quả nhiên là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức! A Nhĩ Pháp không gạt ta, quả nhiên là ngươi!"
"Tới đây!"
"Ngươi và ta quyết một trận thắng bại!"
Vừa dứt lời, Đức Nhĩ Tháp liền trực tiếp vọt tới trước mặt của Trần Khuynh Địch, một nắm đấm thép bỗng nhiên đánh ra, va vào nắm đấm của Trần Khuynh Địch.
"Ầm!"
Một cỗ gợn sóng quyền kình mà mắt trần có thể thấy lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra, trong lúc nhất thời cả tòa đại trận cũng đều đang hơi hơi run rẩy.
Mà đúng vào lúc này.
"Ha ha!"
"Vừa rồi đánh ta rất sảng khoái nhỉ?"
"Đến phiên ta!"
Ngàn vạn kiếm quang biến mất trong nháy mắt, thân hình của Ninh Thiên Cơ hiện lên từ một tia kiếm khí, sau đó giơ Thiên Hạ Kiếm qua cao khỏi đầu, cả người bỗng nhiên giải thể.
"Tinh vân Thái Hoa!"
Nói đến cùng, Ninh Thiên Cơ cũng là chí cường giả đi trên con đường võ đạo chính thống.
Hắn đương nhiên là có tinh vân, mà tinh vân của Ninh Thiên Cơ, giống như là dự liệu của tất cả mọi người, rõ ràng là một thanh trường kiếm!
Tinh vân cùng với Thiên Hạ Kiếm hợp hai làm một, bắn ra phong mang gai mắt.
"Trảm!"
Ninh Thiên Cơ chủ tu Thái Hoa Phi Tiên Kinh, sau khi đạt đến cảnh giới chí cường giả liền tự sáng tạo ra Thái Hoa tam kiếm âm hiểm sắc bén, kết hợp với áo nghĩa thời gian của Đại Thuần Dương Công, ở bên trong ba kiếm, thậm chí là có thể làm ra hiệu quả ngưng kết thời không, vả lại còn có lực trói buộc mạnh, cho dù là chí cường giả cũng đều khó mà chống đỡ.
Lúc này cũng là như thế! Kiếm ý của Ninh Thiên Cơ khuếch tán ra không có một chút kiêng kỵ nào, to lớn thời gian trong nội bộ trận pháp cơ hồ ngưng kết, mà ở trong cái nháy mắt này, Ninh Thiên Cơ hóa thân thành Thái Hoa tiên kiếm chính là nhấc lên tại chỗ, mũi kiếm giống như hoành tảo thiên quân quét qua bốn người Ngô Không, cung chủ Tiên Cung, giáo chủ Minh Giáo, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung.
Tiếng kiếm reo thanh thúy quanh quẩn trong hư không! Đây là một kiếm hoàn toàn xứng đáng là đỉnh phong của Ninh Thiên Cơ! Kiếm uy phối hợp với quyền kình của Trần Khuynh Địch cùng với Đức Nhĩ Tháp ở cách đó không xa, hai cỗ gợn sóng giao thoa với nhau, sau đó cộng minh lẫn nhau, đồng thời đánh vào phía trên trận pháp phong tỏa thiên địa.
Ầm!
Đám người: "! ! !"
Trong cái chớp mắt này A Nhĩ Pháp liền minh bạch.
Không có cách nào! Đáng chết! Như thế nào cũng không ngờ được thế mà xuất hiện loại đường rẽ này!
"Chư vị! Chuyện đã không thành, hiện tại nên mau chóng thối lui! Bằng không đợi đến lúc Thánh Thượng Đại Càn tìm tới cửa, chỉ sợ là mọi thứ đều sẽ không giải quyết sễ dàng như vậy!"
"Võ Càn Võ..."
"Đại Tế Tửu nói không sai."
"Chỉ là..."
Đám người Ngô Không liếc nhìn nhau, sự tình làm sao có thể đơn giản như vậy.
Lúc này giới tông phái phải làm cái gì? Công nhiên vây giết Trần Khuynh Địch cùng với Ninh Thiên Cơ - hai đời chưởng giáo của Thuần Dương Cung, còn bày ra trận pháp phong tỏa khí tức.
Đây là làm gì? Rõ ràng chính là vạch mặt! Lúc này thực lực của giới tông phái so sánh với Đại Càn vốn là ở thế yếu, nếu như bởi vì việc này mà kích thích Đại Càn, ở phía dưới tình huống Tổ Long Trung Nguyên chưa tịch diệt phát động đại quyết chiến, đây chẳng phải là bệnh thiếu máu? Cho nên lúc này nhất định phải có một cái cớ hợp lý để lấp liếm sự tình cho qua.
Cũng chính là để cho Đại Càn có một bậc thang để đi xuống.
Giống như giới tông phái không muốn quyết chiến với Đại Càn trước thời hạn vậy, ở phía Đại Càn chỉ sợ cũng không muốn làm khó dễ trước thời gian, cuối sẽ liều cá chết lưới rách với giới tông phái.
Cho nên đây chính là tạo ra cho song phương một cái bậc thang, nhưng cái bậc thang này không thể nhỏ, giới tông phái nhất định phải bỏ ra cái giá xứng đáng mới được.
Lấy tính tình của Thánh Thượng Đại Càn, cái giá này tám, chín phần mười phải lớn đến mức đủ để ảnh hưởng đến thực lực tổng hợp của giới tông phái, giống như là Tiên Cung diệt vong vậy.
Như vậy vấn đề đã đến, nên làm như thế nào mới có thể làm ra một cái bậc thang như vậy?
Ầm ầm! Ngay vào thời điểm đám người Ngô Không dùng ánh mắt trao đổi, Trần Khuynh Địch cùng với Đức Nhĩ Tháp đã tách ra, Ninh Thiên Cơ cũng thu hồi Thiên Hạ Kiếm, tinh vân hóa thành bản thể lần thứ hai, đứng chung một chỗ cùng với Trần Khuynh Địch.
"Nghĩa phụ!"
"Khuynh Địch ngươi thế mà đột phá Kích Toái Mệnh Tinh."
"Đúng vậy! Thấy ta có lợi hại hay không? Nếu không thì cũng không cứu được nghĩa phụ."
"Nói dóc!"
"Nghĩa phụ của ngươi là thiên hạ vô địch, nếu như ngươi tới muộn một chút mà nói, nói không chừng liền có thể nhìn thấy dáng vẻ đại khai sát giới của ta."
"Ha ha ha."
Ninh Thiên Cơ cùng với Trần Khuynh Địch vừa đấu khẩu với nhau, vừa gắt gao nhìn chằm chằm đám người Ngô Không, không có một chút buông lỏng nào, mà ở phía đối diện, A Nhĩ Pháp gắt gao kéo lại Đức Nhĩ Tháp còn muốn giết tới, cấp tốc truyền âm cho đám người Ngô Không: "Chư vị, hiện tại chúng ta hãy lập tức rút lui, nếu không Thánh Thượng Đại Càn sẽ tới."
"Đại Tế Tửu nói rất đúng."
"Ừ."
"Cũng đúng."
Đám người Ngô Không vừa mới gật đầu, một cỗ khí tức kinh khủng liền vọt đến từ sâu trong tinh không.
"Ồ?"
"Giới tông phái thế mà đều ở nơi này?"
"Khuynh Địch, còn có...Ninh Thiên Cơ? Ngươi đã trở về?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận