Phản Diện Siêu Cấp

Chương 478: Thất Tuyệt Đao

 
 
 
Chỉ bất quá là trong lần này, trung tâm của bầu không khí khẩn trương, thì là rơi vào trên người của bốn đại thánh địa võ đạo, mà mấy người Kiếm Vương thì cũng lộ ra sắc mặt khó coi, trong ánh mắt nhìn Phùng Nguyên Nhất càng là mang theo phẫn nộ mơ hồ.
Những lời này của Phùng Nguyên Nhất đã bày ra ở ngoài sáng.
Ý tứ chính là: sau khi giết người ở bên trong bí cảnh là hoàn toàn không có nỗi lo, hơn nữa còn có thể cướp đoạt bảo vật của người khác, cơ duyên của người khác, không cần lo lắng phiền toái tìm đến sau đó, mà phóng nhãn ra toàn trường, ở trên người có nhiều bảo vật nhất, có khả năng thu hoạch được cơ duyên cao nhất, không thể nghi ngờ chính là người của bốn đại thánh địa võ đạo. Cho nên các ngươi cứ thỏa thích đi tìm bốn đại thánh địa võ đạo để gây phiền phức đi a!
Lão giả Nho Gia há miệng muốn nói gì, nhưng cái gì cũng đều không nói được. Bởi vì bên trong ở bí cảnh chắc là sẽ không có người chết chân chính!
Lòng người là không thể dự đoán, nhưng lại dễ dàng dự đoán, bởi vì chỉ cần dùng hai chữ lợi ích là liền có thể thuyết minh hoàn mỹ, vô luận là hiện tại nói cái gì, cũng đều không cái biến được một cái tình huống, đó chính là sau khi tiến vào bí cảnh, người của bốn đại thánh địa võ đạo tuyệt đối sẽ bị võ giả của các thế lực khác còn có đám tán tu vây công! Hết lần này tới lần khác bọn họ lại còn không có biện pháp nào!
"Còn có nghi vấn gì không?"
Nhìn nụ cười hiền lành của Phùng Nguyên Nhất, ở trong đầu của đám người Kiếm Chủ nhao nhao hiện lên một cái ý niệm: muốn xé cái gương mặt béo phì kia ra!
"Nếu không còn gì thắc mắc, vậy thì bí cảnh sẽ được mở ra."
Ầm ầm! Phùng Nguyên Nhất vừa dứt lời, một vệt ánh vàng liền vọt lên tận trời từ một nơi không xa trong hoàng cung, trực tiếp rơi vào phía trên doanh trại, ánh vàng nổ tung, không gian mở rộng, cuối cùng hóa thành một cánh cổng vàng trên bầu trời, lực lượng kinh khủng ẩn chứa ở trong ánh vàng lập tức khiến cho đám người Kiếm Vương trở nên trung thực lần thứ hai.
"Các vị, hãy lấy nhẫn trữ vật ở bên trái, sau đó nhảy vào cánh cổng vàng ở trên bầu trời là liền có thể tiến vào bí cảnh."
"Thánh Thượng đang ở bên trong Vị Ương Cung, sẽ tiếp kiến người chiến thắng duy nhất."
"Tin rằng là các vị sẽ không làm cho Thánh Thượng thất vọng."
Tiến vào bí cảnh trước tiên tự nhiên là người của bốn đại thánh địa võ đạo.
Ở bên Kiếm Tông có một vị thanh niên nhắm hai mắt đi ra, ở trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, mà Đao Tông thì có một vị thanh niên sắc mặt lãnh khốc đi ra, vác trường đao trên lưng, song phương một lạnh một nóng, trông rất đáng chú ý.
"Đó là Tiêu Diêu Kiếm Lý Trường Không a, quả nhiên là lần này Kiếm Tông đã phái hắn ra, người mạnh nhất Kiếm Tông trong thế hệ này hẳn là hắn, nghe nói hắn đã bắt đầu tu luyện Đại Tự Tại Thần Kiếm - Tuyệt Thế Thần Công của Kiếm Tông, cũng không biết là hiện tại hắn đã đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư hay chưa?"
"Ở bên Đao Tông cũng không kém a, đó là Thất Tuyệt Đao Lâm Vô tình, thường xuyên đánh nhau với Lý Trường Không từ nhỏ tới lớn, nghe nói là gần đây sau khi hắn xuất quan, cũng nắm giữ Đại Diệt Tuyệt Thần Đao - Tuyệt Thế Thần Công của Đao Tông, tin rằng là ở bên trong bí cảnh lần này, cũng sẽ là quyết đấu đỉnh cao ở giữa bọn họ a?"
"Ha ha, ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi."
"Đúng rồi, còn có người của Mặc Môn cùng với Nho Gia đâu, nói không chừng là bọn họ sẽ mang đến cho sự ngạc nhiên đấy?"
"Đúng thếm đúng thế, các ngươi hãy nhìn qua bên đó đi."
Theo hướng dẫn của người nói, đám người nhao nhao nhìn về phía trận doanh của Mặc Môn cùng với Tắc Hạ Học Cung. Đệ tử đại biểu cho Mặc Môn thì là một vị thanh niên tóc đen có tướng mạo bình thường, cúi đầu không nói một lời, mà điểm làm cho người khác chú ý đến hắn, thì là cái hộp to lớn khác thường ở phía sau lưng của hắn, ở phía trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, tản ra một cỗ khí tức phi thường kỳ diệu, khiến cho người ta không thể không cảnh giác.
Mà ở trận doanh của Tắc Hạ Học Cung, đi ở phía trước nhất thì là một vị thanh niên tràn đầy khí tức sách vở, đang cầm một cuốn sách, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại với người nhìn mình, hoàn toàn không có sự cao ngạo của người thánh địa võ đạo, lộ ra bộ dáng vô cùng hiền hoà, phảng phất như hắn không phải tới là để tham gia kỳ tuyển chọn, mà tới là để tham gia hội văn thơ vậy.
"Tiểu Mặc Tử của Mặc Môn thế hệ này cũng không tầm thường a, còn có nho sĩ Tử Hạ của Tắc Hạ Học Cung, cũng là một vị nhân vật ghê gớm, chỉ là bởi vì nguyên nhân xuất thân từ thánh địa võ đạo, cho nên rất hiếm khi đi lại trên giang hồ mà thôi, nếu như bàn về thực lực, ở trong thế hệ trẻ tuổi có thể đánh thắng bọn họ cũng chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay."
"Điều này cũng đúng."
"Vậy thì lần tuyển chọn này, hẳn là võ đài của bốn đại thánh địa võ đạo?"
"Không, không, không, ta cũng không chỉ nói về bọn họ, các ngươi cũng đừng quên, lần này hai mạch Phật, Đạo cũng phái người đến a."
"À à!"
Từ trong cuộc thảo luận của đám người, có không ít người nhao nhao quay đầu lại, bắt đầu tìm kiếm người phù hợp với hai mạch Phật, Đạo người, mà theo người của bốn đại thánh địa võ đạo lục tục tiến vào bí cảnh, đám người rốt cục cũng bắt được thân ảnh mà bọn họ mong muốn.
Ở trong trận doanh tượng trưng cho triều đình của Thái Tử, Tần Kiền Hoàng mặc một thân áo tơ trắng, ánh sáng năm màu lấp loé ở phía sau, lộ ra một cỗ khí chất cao quý mà không thể khinh nhờn, mà ở bên cạnh của nàng, Trương Chính Nhất thì cầm một bầu rượi, mặt mỉm cười, phảng phất như một vị đạo sĩ tiêu sái, sóng vai với Tần Kiền Hoàng giống như một đôi trai tài gái sắc, nhưng bất quá cũng chỉ như vậy.
"Ồ! Ở bên cạnh Thái Tử, giống như chính là người mạnh nhất của Đạo Môn thế hệ này, tiểu thiên sư Trương Chính Nhất a?"
"Hình như là vậy, mà người ở bên cạnh hắn kia dường như chính là Tần Kiền Hoàng!"
"Quả nhiên, trước đó ta đã nghe qua tin đồn tương tự, không ngờ được lại là sự thật a…"
"Nói như vậy, chẳng lẽ là lần này Đạo Môn sẽ đứng chung một chỗ cùng với Thái Tử điện hạ? Nếu như là sự thực, vậy thì Nhị Hoàng Tử…"
"Nhị Hoàng Tử cũng không yếu a."
Ánh mắt thay đổi, chỉ thấy ở trong trận doanh của Nhị Hoàng Tử, có một đạo thân ảnh mặc áo trắng đang đứng lặng lẽ, mái tóc đen chập chờn trong gió, mang theo mấy phần bụi trần.
Mà ở bên cạnh của nàng, Nhị Hoàng Tử Võ Chiêu Minh cũng đang chắp hai tay ở sau lưng, trông qua rất oai hùng bất phàm.
"Trong kỳ tuyển chọn lần này, còn mời Lưu Ly tiểu thư hỗ trợ nhiều hơn."
"Đây cũng là ý tứ của Phương Trượng." Huyền Lưu Ly gật đầu một cái, cũng không nhìn Nhị Hoàng Tử, mà chỉ sờ lên mái tóc của mình.
"Tam Thiên Phiền Não Ti, bây giờ ta đã nhập thế, lòng sinh tạp niệm, tự nhiên sẽ mang theo tóc, sau khi đánh bại Trần Khuynh Địch, giải quyết xong đại nguyện, mới có thể cắt mái tóc Tam Thiên Phiền Não Ti này."
"Tới đi, Trần Khuynh Địch, đừng khiến cho ta thất vọng!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận