Phản Diện Siêu Cấp

Chương 127: quyến rũ

 
 
 
Vậy mà vào giờ phút này, ba vị nữ bộc vô tư này, cũng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Chuyện này, chuyện này nên làm như thế nào a... ?!"
Nữ bộc Y Lạc Lan có dáng người nhỏ nhắn tóc đen nhìn qua bình hoa vỡ tan trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết danh xứng với thực.
Mà ở bên cạnh của nàng, hai cô bạn xấu thì nở nụ cười có một chút hả hê.
"Ha ha ha, gặp được loại chuyện này thật đúng là không thể làm được gì đây."
"Đây cũng là không có biện pháp nha, ha ha ha."
"..."
Trong lúc nhất thời, sự trầm mặc chi phối toàn bộ gian phòng nhỏ hẹp.
Y Lạc Lan gượng cười nhìn về phía hai cô bạn thân của mình: "Các ngươi sẽ giúp ta chứ? Na Na? Ngả Đức Mễ?"
"Ừm, chúng ta sẽ giúp ngươi."
"Vậy cũng không nên quay đầu sang chỗ khác a! Hãy nhìn vào mắt ta mà nói này!"
Y Lạc Lan dùng hai mắt đẫm lệ mông lung cầm lấy tay áo của hai cô bạn thân, dù sao thì vô tư cũng không có nghĩa là không có đầu óc, cho dù là nàng vô cùng rõ ràng bản thân đã gây ra đại họa.
Phải biết đây chính là bình hoa dự định trưng bày ở trong thư phòng Phủ Thành Chủ a, nếu như bị nữ bộc trưởng tỷ tỷ phát hiện ra, bản thân nàng nhất định sẽ cuốn gói, Trấn Cương Sứ nói không chừng cũng sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó bản thân nàng nếu như bị đuổi ra khỏi Phủ Thành Chủ, bộ tộc bên kia cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận nàng...
Vậy liền xong đời rồi!
"Ừm, nếu không chúng ta hãy đi mua một cái bình hoa khác?" Hách Liên Na có vóc dáng khá cao đề nghị.
"Ý kiến hay a!"
"Nhưng cái bình hoa này hẳn là rất quý a?" Ngả Đức Mễ nhìn một chút mảnh vỡ trên đất, nàng trước khi tiến vào Phủ Thành Chủ cũng được coi là tài nữ trong bộ tộc, cho nên mới có thể nhận ra được: "Loại hoa văn này, tựa như là Sứ Thanh Hoa mà ở trong Trung Thổ cũng có sản lượng rất ít a, nghe nói là một cái bình hoa cũng có giá rất cao..."
"A!" Thần sắc của Y Lạc Lan trở nên trì trệ, sờ lên túi, sau đó móc ra một cái túi vải nhỏ.
"Thế nào? Nhanh, chúng ta hãy trở về lấy tiền, sau đó xem thử có mua nổi hay không..."
"Cái này, cái này chính là toàn bộ tiền của ta..." Y Lạc Lan đáng thương mở túi vải nhỏ ra, ở bên trong có mấy lượng bạc vụn, còn có mấy tấm ngân phiếu lớn nhỏ không đều.
Kỳ thật những nữ bộc như các nàng dù sao cũng đều đã từng là thiên kim của mỗi một đại tộc Trấn Cương, lúc bình thường là không thiếu tiền, nhưng Y Lạc Lan vào mấy ngày trước đã đi dạo một vòng quanh phố mua sắm của Thành Thanh Đế, đã dùng gần hết tiền của tháng này rồi, ở bên trong túi vải nhỏ đã là toàn bộ tài sản của nàng.
"Na Na?"
"Ừm!"
"Ngả Đức Mễ ~?"
"Ách!"
Y Lạc Lan mím miệng lại, muốn khóc lên, nhưng sau khi nhìn thấy Hách Liên Na cùng với Ngả Đức Mễ lúng túng lấy túi vải nhỏ của bản thân ra, cũng không nhịn được có một chút xấu hổ.
Ba người đặt túi vải nhỏ vào chung một chỗ, nhất trí lạ thường: Không có tiền.
"A, nói đến, lúc trước các ngươi cũng là đi dạo phố cùng với ta..."
"Chỉ có một chút tiền này mà nói, đừng nói là Sứ Thanh Hoa, coi như là bình hoa bình thường nhất cũng đều không nhất định mua được a, dù sao cũng là đồ mỹ nghệ của Trung Thổ."
"Nên làm sao bây giờ..." Thân thể mềm mại của Y Lạc Lan lay động, phảng phất như là nhìn thấy tương lai bi thảm lưu lạc ở đầu đường xó chợ, run lẩy bẩy trốn ở một góc ngõ nhỏ trong gió rét của bản thân.
"Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi hối lộ... !"
"Hối lộ? Hối lộ nữ bộc trưởng sao?"
"Đồ đần!" Hách Liên Na gõ gõ đầu của Y Lạc Lan, sau đó lộ ra biểu lộ dứt khoát: "Đương nhiên là đi hối lộ Trấn Cương Sứ đại nhân! Chỉ có sự hỗ trợ của hắn, ngươi mới sẽ không bị đuổi đi!"
"Hả? Thế nhưng mà ta lại không có tiền..."
"Hừ hừ hừ... !" Hách Liên Na đắc ý cười cười: "Yên tâm đi Lạc Lan, tin tưởng ta, miễn là ngươi chịu ra tay, coi như là Trấn Cương Sứ đại nhân cũng chắc chắn sẽ bị mua chuộc! Không sai! Chỉ cần ngươi dùng bộ ngực lớn của ngươi đi hối lộ Trấn Cương Sứ đại nhân mà nói, nhất định sẽ thành công! !!"
Nói đến đây, ánh mắt của Hách Liên Na cùng với Ngả Đức Mễ liền trực tiếp tập trung vào thân hình nhỏ nhắn của Y Lạc Lan.
Mười hai vị nữ bộc đều có phần đặc sắc riêng của mình, cùng so sánh với dáng người cao gầy, có một đôi chân dài của Hách Liên Na, còn có dáng người vừa phải, có một cỗ khí chất yếu đuối của Ngả Đức Mễ, Y Lạc Lan trông rất bình thường, nhưng điểm đặc sắc của nàng cũng không ở nơi này, mà là ở bộ ngực hoàn toàn không cân xứng với chiều cao của nàng.
Theo cách nói của dân gian, chính là, dùng kích thước để hình dung, cơ hồ là mang tính chiến thắng áp đảo một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn khác ở trong Phủ Thành Chủ, thiếu nữ kia gọi là "Dương Xuân".
"Tin tưởng ta! Ngươi có đầy đủ tất cả các tư chất của Dương Xuân, cùng với tất cả tư chất mà nàng không có!"
"Chỉ cần Y Lạc Lan ngươi ra tay, coi như là vị đại nhân kia, cũng nhất định sẽ bị bộ ngực lớn của ngươi bắt giữ!"
"Vì không lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng chỉ có thể làm như vậy!"
"Hả..." Đôi mắt của Y Lạc Lan trở nên tròn xoe, hiển nhiên là đã bị lời nói của Hách Liên Na cùng với Ngả Đức Mễ làm cho choáng váng: "Thật vậy sao? Ta thực sự có thể..."
"Có thể! Ngươi có thể!"
"Có thể cái gì a?"
"Đương nhiên là...? ??" Hách Liên Na quay đầu, vô thức mở miệng nói, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của người tới, sắc mặt trước kia bởi vì kích động không rõ mà hồng nhuận phơn phớt, trong nháy mắt liền trở nên hoàn toàn trắng bệch: "Trấn Cương Sứ đại nhân? !"
"Trấn Cương Sứ đại nhân!" Ngả Đức Mễ cũng vội vàng thi lễ, còn lôi kéo Y Lạc Lan, mà Y Lạc Lan đang bối rối thì lắc đầu nói: "Trấn Cương Sứ đại nhân? A, quyến rũ..."
Sau đó Y Lạc Lan thế mà trực tiếp đi về phía trước, ôm chầm lấy Trấn Cương Sứ đại nhân!
"Ối!"
Không biết có phải là ảo giác hay không, Hách Liên Na cùng với Ngả Đức Mễ giống như cũng nghe được trong tiếng hô kinh hoàng của Trấn Cương Sứ đại nhân phát ra mang theo một tia kinh hỉ, trong kinh hỉ lại mang theo một loại mê mang, mê mang lại mang theo một loại phức tạp khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Nên nói như thế nào đây, cái này giống như là một nam nhân trong mấy chục năm cũng chưa được nắm tay của một cô gái, đột nhiên được một cô gái chủ động nắm tay phát ra tiếng kinh hô.
Bất quá chờ đến thởi điểm hai người thanh tỉnh, Trấn Cương Sứ đại nhân đã dùng vẻ mặt trấn định đẩy Y Lạc Lan ra, sau đó nhìn lướt qua thư phòng, sau khi nhìn thấy mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất, lập tức lộ ra thần sắc hiểu rõ.
"Khụ khụ."
"Đại nhân, xin lỗi! Lạc Lan nàng không phải là cố ý..."
"Á!" Lúc này Y Lạc Lan cũng kịp phản ứng, sắc mặt cũng trở nên hoàn toàn trắng bệch, nhưng lại không nói nên lời, đành phải chờ đợi Trấn Cương Sứ đại nhân xử tội.
"Ta cảm thấy cái bình hoa này khá là khó coi, hẳn là nên đổi một cái khác."
"Hả?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận