Phản Diện Siêu Cấp

Chương 840: Khịt mũi coi thường

 
 
 
Man Thần gật đầu một cái, chợt mở trận pháp ra, chỉ thấy từng đạo từng đạo quang mang lượn lờ, dần dần lan tràn ra ở trong Man Thần Điện, hơn nữa rất nhanh liền phủ đầy cả tòa đại điện.
"Hoàn thành."
Man Thần hài lòng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Khuynh Địch, khóe mắt hơi hơi nảy một cái, ngay sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Đúng rồi Áo Mễ Gia, ngươi nếu đã đoạt xá tên Trần Khuynh Địch này, vậy xem ra cũng đã chiếm được ký ức của người này a? Có cảm thấy chỗ nào không đúng hay không?"
"??!"
Trần Khuynh Địch có một chút co khóe miệng lại, làm sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
"Ngươi đây là có ý gì?"
"Kỳ thật rất đơn giản." Man Thần vừa cọ xát hai bàn tay vừa nói: "Ta cũng có hiểu biết về tên Trần Khuynh Địch kia, vô cùng tà môn, không chỉ có tốc độ tu luyện vô cùng nhanh, hơn nữa thường xuyên sẽ nói một chút lời kỳ quái, cho nên ta đang nghĩ, ở trên người của hắn có phải là mang theo một món kỳ bảo nghịch thiên có thể tăng trưởng tu vi nào đó hay không..."
"Cho nên?"
"Vừa vặn, ta cũng có hiểu biết đối với món kỳ bảo nghịch thiên này, không biết Áo Mễ Gia ngươi có rõ ràng hay không?"
"Cái đồ vật gọi là hệ thống kia!"
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Con m* nó! ? Đây là có chuyện gì! Vị Man Thần này rốt cuộc là ai! ? Vì sao hắn lại biết sự tồn tại của hệ thống?
Đây là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch từ khi xuyên việt đến nay cảm thấy khiếp sợ như vậy, đừng thấy hệ thống chuyên bẫy hắn, nhưng trên thực tế Trần Khuynh Địch cũng rất rõ ràng, hắn có thể đi được cho tới hôm nay, trở thành Cung chủ Vạn Thọ Cung nổi tiếng giang hồ, hệ thống tuyệt đối có hơn 80% công lao.
Mà lúc này đối phương thế mà biết rõ sự tồn tại của hệ thống...sẽ không phải là Tà Thần cũng biết đó chứ?
Không đúng, không đúng, điểm trọng yếu nhất là...
Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch không khỏi hiện lên một cái ý niệm ở trong đầu: tên gia hỏa này sẽ không phải là kí chủ tiền nhiệm của hệ thống đó chứ? Không có khả năng! Hệ thống cũng đã từng nói, mình là kí chủ đầu tiên của hệ thống.
Ở trong này khẳng định có gì đó không đúng!
Trải qua sóng to gió lớn như vậy, mặc dù ở trong lòng rung động đến cực hạn, nhưng ở bên ngoài Trần Khuynh Địch vẫn duy trì biểu lộ bình tĩnh, chỉ là dừng lại chốc lát liền mở miệng nói: "Hệ thống?"
"Chưa từng nghe nói qua."
"Đó là loại chí bảo gì?"
"Ồ?" Man Thần hấp háy con mắt.
Chưa nghe nói qua? Không nên chứ, căn cứ theo ký ức của Lạc Tương Tư, mình cơ hồ có thể khẳng định, Trần Khuynh Địch nhất định là một người xuyên việt, bất quá cũng đúng, thứ hệ thống này cũng không nhất định sẽ rơi vào trên người của người xuyên việt, cũng sẽ có khả năng rơi vào trên người của người khác.
Như vậy...là do ta suy nghĩ nhiều rồi?
Man Thần vừa lẩm bẩm ở trong lòng, vừa bất động thanh sắc nói ra: "Đúng rồi Áo Mễ Gia, quan hệ giữa ngươi và A Nhĩ Pháp đại nhân thực sự không tốt lắm sao?"
Thấy Man Thần chủ động nói sang chuyện khác, Trần Khuynh Địch đương nhiên là cầu còn không được: "Đương nhiên!"
"Đã như vậy, xem ra A Nhĩ Pháp đại nhân cũng không có nói kế hoạch cho ngươi nhỉ?"
"Kế hoạch gì?"
"Vào trước đó." Thanh âm của Man Thần im bặt mà dừng, toàn bộ bầu không khí ở bên trong Man Thần Điện cũng lập tức trở nên ngưng trọng: "Áo Mễ Gia, nếu ngươi đã đến tìm ta, đã nói rằng ngươi cũng có hiểu biết đối với ta, đã như vậy, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề đơn giản không, yên tâm, thực sự rất đơn giản."
Trần Khuynh Địch nhướng mày, phát hiện ra sự tình có một chút bất thường.
"Danh tự của ta là gì?" Man Thần gằn từng chữ nói ra: "Danh tự của ta, hẳn là rất dễ dàng đúng không? Lúc trước ta đã nói cho A Nhĩ Pháp đại nhân."
"Tên của ngươi sao?" Trần Khuynh Địch vỗ tay một cái, lộ ra thần sắc giật mình hiểu ra: "Chuyện này có gì khó!"
Vừa nói, Trần Khuynh Địch vừa điên cuồng mặc niệm ở trong lòng: "Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Vệ, Tương Trầm Hàn Dương, Chu Tần Vưu Hứa, Hà Lữ Thi Trương, Khổng Tào Hoa, Kim Ngụy Đào Khương..."
Người này tên là Man Thần.
Khẳng định không phải là danh tự gọi lung tung! Xem ra bên trong ở danh tự phải có một chữ Man!
"Áo Mễ Gia?"
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Man Thần, còn có ba động trận pháp ở chung quanh, Trần Khuynh Địch cắn răng một cái, giậm chân một cái.
"Triệu!"
"Hả?"
"Triệu Man! Ngươi muốn ra tay với ta! ?"
Trần Khuynh Địch vừa nói ra một cái tên tùy tiện, vừa chuẩn bị kỹ càng, tùy thời khởi động đại sát khí của mình, nếu có chỗ không đúng lập tức lật bàn...
Mà ở phía đối diện, Man Thần sợ ngây người.
Không có đạo lý, lúc trước mình nói cho A Nhĩ Pháp rõ ràng là tên giả...
Vị Tà Thần này...
Tại sao có thể đọc ra tên thật của ta?
—-
Ở một nơi cực sâu trong Nam Cương. Man Vương đã suất lĩnh tuyệt đại đa số tinh nhuệ trong các bộ lạc xuất chinh, còn lưu lại, tự nhiên phần lớn đều là người già yếu tàn tật, hoặc là chính là cao tầng Man tộc có địa vị cao quý.
Mà trên thực tế, cũng xác thực chính là như thế.
Đối với tuyệt đại đa số Man tộc mà nói, sinh hoạt kỳ thật đều là vô cùng đơn giản, cơ bản có thể khái quát thành ba bộ phận, ăn cơm, đi ngủ, tạo ra dòng dõi, mà ngoại trừ thời gian ăn và ngủ, còn có thể mở rộng ra thêm ba bộ phận nhỏ, làm ruộng, đánh nhau, còn có đi săn.
Cảnh giới và lực lượng mà võ giả tầm thường theo đuổi, đối với Man tộc chưa khai hóa văn minh mà nói căn bản là không quan trọng, chỉ có những người được văn minh Trung Nguyên hun đúc, thức tỉnh ý thức chủng tộc, mới có thể phấn đấu vì sự quật khởi của Man tộc, ở trong đó tự nhiên là bao gồm đám người Man Vương.
Dù sao thì...ai cũng không muốn nhà mình kém hơn Trung Nguyên nhiều như vậy.
Ngày cả ra phố mua một xâu thịt nướng cũng không được, sau khi được hưởng thụ sự tiện lợi của văn minh, mặc kệ có phải là võ giả hay không, cũng sẽ rất khó trở về lại xã hội nguyên thuỷ ăn thịt sống.
Đây là đạo lý thiên kinh địa nghĩa.
Đương nhiên, thân làm một chủng tộc chưa khai hóa tiêu chuẩn, ở Man tộc vẫn tồn tại rất nhiều tổ chức tôn giáo nguyên thủy, mà bởi vì nguyên nhân trở ngại chế độ xã hội, những tổ chức này ở bên trong Man Tộc chiếm hữu tỉ lệ cực lớn, có thế lực to lớn, thậm chí là đủ để tạo thành uy hiếp đối với Man Vương.
Trước đó vào thời điểm Man Vương còn chưa có thực lực trấn áp Man tộc tuyệt đối, trên thực tế chính là những tổ chức tôn giáo nguyên thủy này phụ trách thống lĩnh từng cái bộ lạc Man tộc, đương nhiên, lúc này Man Vương đã đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, tự nhiên là lấy thực lực tuyệt đối thu những tổ chức này làm của riêng.
Nhưng mà, mâu thuẫn cũng không thể xóa đi dễ dàng như vậy.
Đối với đám người Man Vương không biết thời thế, không tuân thủ quy củ của "Thần linh", cải biến truyền thống vĩ đại do vô số tiên tổ Man tộc tạo nên, rất nhiều lão nhân Man tộc phụng dưỡng thần linh ở mặt ngoài là phục tùng, nhưng cơ hồ ở trong lòng tất cả đều là thái độ khịt mũi coi thường.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận