Phản Diện Siêu Cấp

Chương 833: Chơi chán

 
 
 
Thẳng đến khi có người sửa cũ thành mới, mới khiến cho cho mạch này phát dương quang đại.
Phương pháp rất đơn giản: huyễn cảnh không còn truy cầu hoàn mỹ, mà là chuyển đổi ý nghĩ, từ bỏ chân thực tuyệt đối, cố ý làm ra một chút kẽ hở ở bên trong huyễn cảnh, mà người thi thuật chính là giấu ở bên trong cái kẽ hở này, kể từ đó, mặc dù suy yếu uy lực huyễn cảnh, nhưng vẫn khiến cho một mạch huyễn thuật tỏa sáng.
"Đội trưởng?"
"Sao thế?"
"Ách, chúng ta đã đến nơi."
Ngẩng đầu, Lạc Tương Tư lấy lại tinh thần từ bên trong suy nghĩ, trước mắt thì là một tòa đại điện rộng lớn, ở bên trong đại điện, Lạc Tương Tư có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đối với hiện tại nàng mà nói là vô cùng to lớn, cơ hồ không thể chống cự, mà loại cảm giác này, khiến cho trí nhớ ở trong đầu của Lạc Tương Tư hồi phục lần thứ hai.
Đúng thế, cái cảnh tượng này ở mấy năm trước cơ hồ là ác mộng ở trong lòng của Lạc Tương Tư.
Ầm ầm! Cửa chính đại điện ầm ầm mở ra, những người cầm quyền các gia tộc ở Thành Thanh Đế, còn có các Thống soái Thành Vệ Quân đi ra theo thứ tự, sau đó đứng thẳng ở hai bên cửa, phảng phất như đang nghênh đón người nào vậy.
"Đội trưởng? Đội trưởng!"
Tiểu tử ở bên cạnh khẩn trương dùng tay run rẩy lôi kéo ống tay áo của Lạc Tương Tư, muốn kéo nàng sang một bên, nhưng Lạc Tương Tư lại phảng phất như một tảng đá đứng nguyên tại chỗ, không có một chút ý tứ tránh lui nào, ánh mắt như đao, nhìn thẳng vào cửa đại điện, phảng phất như không muốn bỏ qua cái gì vậy.
Cộc cộc.
Cuối cùng, từ bên trong bóng tối sau cửa, một chiếc giày vàng nhanh chân bước ra, nặng nề giẫm trên mặt đất, trong lúc nhất thời toàn bộ Thành Thanh Đế đều phảng phất như đang run rẩy, lực lượng như thủy triều mãnh liệt mà đến, phảng phất như như núi cao đặt ở trên người của Lạc Tương Tư, ánh nắng chiếu xuống từ trên không trung, chiếu sáng thân ảnh đi ra từ cửa chính.
Mặt mũi quen thuộc, khác biệt hoàn toàn chính là biểu lộ.
Người kia ở trên mặt bình thường đều mang theo nụ cười ngây ngốc, vào thời điểm nghiêm túc có bộ dáng rất đẹp trai, vào thời điểm hung ác cũng rất dữ tợn, nhưng mà...tuyệt đối không phải là loại biểu lộ băng lãnh cao ngạo này.
"Tên khốn!" Lạc Tương Tư nghiến chặt hàm răng, dùng hai mắt như lửa mà nhìn bóng người trước mắt.
Trần Khuynh Địch! Ba chữ này có thể nói là một trong những người trọng yếu nhất của Lạc Tương Tư, là đối tượng đã từng hận thấu xương, và cũng là người mở ra khúc mắc.
Nguyên nhân chính là như thế Lạc Tương Tư mới không thể chịu đựng. Không thể chịu đựng cái tên gia hỏa mang theo nụ cười lạnh lùng xuất hiện trước mắt này.
Hắn căn bản không phải sư huynh! Nụ cười của sư huynh rõ ràng là ôn hoà ấm áp, căn bản không phải là loại cười lạnh này! Thái độ của sư huynh rõ ràng là bình dị gần gũi, căn bản không phải là loại cao ngạo này! Thực lực của sư huynh rõ ràng là Hỏa Luyện Kim Đan, căn bản không phải là Luyện Thần Phản Hư! Tên khốn này!
"Ủa?"
Thân hình vẫn không nhúc nhích của Lạc Tương Tư không thể nghi ngờ đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Trần Khuynh Địch đi ra từ đại điện, ở trong ánh mắt không coi ai ra gì, đều lộ ra biểu tình nghi hoặc, bất quá rất nhanh, ở trong mắt của Trần Khuynh Địch liền hiện lên một tia căm ghét.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ngươi là ai?"
Trần Khuynh Địch nhíu mày nhìn Lạc Tương Tư, ánh mắt của đối phương khiến cho hắn rất là bất mãn, loại tức giận mang theo biểu lộ khinh bỉ kia, khiến cho Trần Khuynh Địch có một loại xúc động đánh chết nàng tại chỗ.
Mà lấy thói quen của Trần Khuynh Địch, tự nhiên là nghĩ đến liền làm.
"Đây chính là phương thức nghênh đón của Thành Thanh Đế sao?"
"Còn xin đại nhân thứ tội!"
Trần Khuynh Địch nhìn về phía Trương Hiền Trung ở bên cạnh, Lạc Tương Tư còn nhớ rõ, vị này chính là chỉ huy trưởng Thành Vệ Quân của Thành Thanh Đế, chỉ là vào lúc này, vị chỉ huy trưởng này lại lộ ra bộ dáng kinh sợ, khí tức cũng là hết sức yếu, dường như là đã bị người nào đả thương nặng vậy.
Cái tên khốn Trần Khuynh Địch này, Lạc Tương Tư bắt đầu cảm thấy có một chút khó chịu, sư huynh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này!
"Hừ!" Trần Khuynh Địch nhíu mày, thân làm "Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung", lần này hắn tới chính là để mạ vàng, nhưng dù vậy, thân làm Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, hắn tự nhiên sẽ không cho phép có người chống lại mình, cho dù là chỉ có một chút manh mối, hắn cũng phải chụp chết cái manh mối này.
Cho nên vừa rồi hắn mới có thể vì lập uy mà đánh trọng thương Trương Hiền Trung, bây giờ xem ra, lập uy còn chưa đủ a? Bất quá ở trước mắt không phải là có một đối tượng để lập uy hay sao?
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch nhất thời vung tay lên, nói: "Người đâu, lôi kẻ nghịch tặc trong mắt không có Thượng Quan này mang xuống..."
"Ồ?"
Lạc Tương Tư nhướn lông mày lên, đột nhiên phảng phất như nghĩ tới điều gì vậy, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười, chợt cố ý phóng thích ra một tia khí tức, vốn dĩ lấy tạo nghệ võ đạo của Lạc Tương Tư, đã có thể khống chế không tiết lộ khí tức của bản thân, nhưng vào lúc này, nàng lại cố ý thả trói buộc ở trong cơ thể.
Giống như là trước khi trùng sinh, khí tức Thuần Dương chi thể thuộc về Lạc Tương Tư bộc phát ra từ trong cơ thể.
"Mang xuống...?" Thanh âm của Trần Khuynh Địch im bặt mà dừng, biểu tình cao ngạo lạnh nhạt nguyên bản sụp đổ trong nháy mắt, cặp mắt trực tiếp lồi ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lạc Tương Tư.
Thuần Dương chi thể! Người này lại có Thuần Dương chi thể! ? Chẳng lẽ hôm nay chính là thời cơ tốt để Trần Khuynh Địch ta nhất phi trùng thiên? Không được! Không thể giết người này!
Trần Khuynh Địch đảo con ngươi một vòng, tiếp tục nói theo câu nói lúc nãy: "Mang xuống chiêu đãi một phen thật tốt."
Đám người: "? ??"
"Nhìn cái gì vậy!" Trần Khuynh Địch hừ lạnh một tiếng: "Thành Thanh Đế Ta có thể có dạng binh sĩ anh dũng đối mặt với cường quyền mà vẫn ngông ngênh kiên cường như cũ, không vì năm đấu gạo mà khom lưng, còn là một vị nữ tử, những nam nhân như các ngươi chẳng lẽ sẽ không cảm thấy xấu hổ hay sao? Người đâu, mang trà tốt nhất ở Thành Thanh Đế tới cho ta!"
Đám người: "..."
"Ha ha!"
Ngay cả Lạc Tương Tư cũng cười khúc khích, lộ ra bộ dáng rất là vui vẻ, thứ nhất là thấy được dáng vẻ chật vật của Trần Khuynh Địch, thứ hai thì là phát hiện ra tên Trần Khuynh Địch này thế mà khi vô sỉ rất giống sư huynh, bất quá bộ dáng vô sỉ của sư huynh còn đẹp trai hơn gấp trăm lần so với đối phương.
"Được rồi." Lạc Tương Tư lắc đầu nói: "Ta đã chơi chán."
Một giây sau.
Lạc Tương Tư liền vận chuyển nguyên thần, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một tia kim mang nguyên thần lộ ra từ mi tâm trên trán của nàng, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên lớn mạnh, trong nháy mắt, liền hóa thành một mảnh ánh sáng màu vàng, ở bên trong màn sáng có một đạo bóng người tương tự với Lạc Tương Tư hiện lên, hai tay đánh ra ấn quyết.
Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa • Nhiếp Hồn Đoạt Phách!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận