Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1083: Đùa thôi

 
 
 
Ai ngờ được Trần Khuynh Địch còn chưa nói xong, Doanh Phượng Tiên liền lộ ra vẻ mặt trầm tư mà đánh gãy hắn.
"Kỳ thật cũng không phải là không được..."
"Bái Hỏa Ma Giáo Chúng có một môn bí pháp có thể làm được."
"Bái Hỏa Ma Giáo các ngươi cũng quá rảnh rỗi rồi!"
Khó trách ở trong những năm này lại sa sút a!
"Nghe ta nói! Không nên bị Tịch Đồng lừa gạt, hãy suy nghĩ một chút đi, chuyện này căn bản là không có khả năng!"
"Chuyện này..."
"Đúng, đúng thế!"
"Ta tin tưởng sư huynh!"
Bốn nữ cùng nhìn nhau một cái, đều thấy được sự dao động ở trong mắt lẫn nhau, hiển nhiên là sự trùng kích đột nhiên xuất hiện khiến cho các nàng đều có một chút mất đi năng lực tự kiềm chế, lúc này mới liên tưởng ra một đống đồ vật như vậy, bất quá sau khi tỉnh táo lại một lần nữa, mọi người lập tức phát hiện ra sơ hở ở trong lời nói của Tịch Đồng.
Lên tiếng đầu tiên vẫn là Doanh Phượng Tiên: "Sư huynh vào thời điểm 8 tuổi đã sớm bái nhập Thuần Dương Cung, nếu ngươi thật sự là con gái của sư huynh, như vậy thì sẽ ra đời tại Thuần Dương Cung, tại sao ta lại không biết chuyện này?"
"Không có gì lạ." Tịch Đồng lộ ra vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta là con riêng, sự tình sinh ra đã bị giấu diếm đi."
Trần Khuynh Địch ở bên cạnh: "Nói năng bậy bạ!"
Trần Tiêm Tiêm vội vàng bước ra một bước, nói: "Nếu là con riêng thì vì sao ở trong mười mấy năm qua đều không có phong thanh? Ở bên trong Thuần Dương Cung hoàn toàn không có ai biết chuyện này!"
"Rất đơn giản." Tịch Đồng bình tĩnh nói: "Khuynh Địch là nam nhân cặn bã, cho nên đã lựa chọn giấu ta đi."
Trần Khuynh Địch ở bên cạnh: "Này! Thanh danh của ta..."
"Ta phản đối!" Dương Xuân bỗng nhiên nhảy ra, dùng hai tay chống nạnh nói: "Đại ca ca không phải là nam nhân cặn bã! Huống hồ nếu lui 100 bước, coi như là đúng như ngươi nói, cũng không có khả năng giấu diếm được Ninh chưởng giáo, mà nếu như Ninh chưởng giáo biết rõ, nhất định sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, cho nên ngươi nhất định là đang nói láo!"
"Không sai!" Lạc Tương Tư là người cuối cùng đứng ra, đưa ra chứng cứ cực kỳ trọng yếu: "Nếu như ngươi nhất định muốn kiên trì mà nói, vậy thì hãy dứt khoát tiếp nhận kiểm tra huyết mạch? Như vậy thì sẽ không thành vấn đề chứ?"
Tịch Đồng: "..."
Nhìn Tịch Đồng bị bốn nữ bao vậy, Trần Khuynh Địch gãi đầu một cái, chợt chủ động tiến lên hoà giải: "Được rồi, được rồi, kỳ thật Tịch Đồng xác thực không phải là con gái của ta, bất quá quan hệ giữa nàng và ta là rất thâm hậu, ta có thể một mực trưởng thành từ cảnh giới Tiên Thiên đến hiện tại, Tịch Đồng có sự trợ giúp rất lớn..."
"Ài." Lúc này Tịch Đồng rốt cục cũng thở dài bất đắc dĩ.
Sau đó chỉ thấy Tịch Đồng đi ra từ sau lưng của Trần Khuynh Địch, ngay sau đó đứng ở bên cạnh Trần Khuynh Địch, nói:
"Vốn dĩ muốn lấy thân phận con gái của Khuynh Địch để ở chung với các ngươi, kết quả không ngờ được lại đổi lấy sự nghi vấn cùng với xa lánh, được rồi, bây giờ ta sẽ ngả bài."
"Kỳ thật ta chính là vợ của Khuynh Địch!"
Vừa dứt lời, Tịch Đồng liền nắm lấy cánh tay của Trần Khuynh Địch, đưa đến trước ngực của mình, sau đó nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn một cái ở bên trên gò má của Trần Khuynh Địch, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Bốn nữ: "! ! !"
Trần Khuynh Địch: "! ! !"
Tập kích! Tịch Đồng đánh ra bạo kích!
Trong cái chớp nhoáng này, đừng nói là bốn nữ Dương Xuân còn có Trần Khuynh Địch, ngay cả Vô Vọng Ma Tôn và Long Thiên Tứ đang đứng ở một nơi bí mật gần đó cũng đều trợn tròn tròng mắt.
"Con m* nó!"
"Vợ của Khuynh Địch tới từ đâu?"
"Ta không biết!"
"Gặp quỷ!"
Một giây sau, bốn nữ liền bạo phát ra tiếng gầm thét giống như Vô Vọng Ma Tôn và Long Thiên Tứ:
"Nói năng bậy bạ!"
"Phản đối, phản đối!"
"Đừng có nói lung tung!"
"Chém gió!"
Bốn nữ bộc phát khí thế nhắm thẳng vào Tịch Đồng, bất quá đối mặt với tu vi của bốn nữ bây giờ, Tịch Đồng lại lộ ra biểu lộ cực kỳ bình tĩnh.
"Không tin thì các ngươi cứ hỏi Khuynh Địch đi."
"Sư huynh! ! !"
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của bốn nữ, Trần Khuynh Địch vẫn còn đang thần du thiên ngoại: "Hả?"
"À!"
"Khoan, khoan, khoan, khoan đã!"
Trần Khuynh Địch cuối cùng cũng tỉnh lại suýt chút nữa là nhảy dựng lên: "Ta có vợ lúc nào! ? Rõ ràng là sự tình giả dối không có thật!"
"Vậy sao?" Trong mắt của bốn nữ lập tức toát ra ánh sáng sáng ngời.
Bất quá Tịch Đồng lại không hoang mang một chút nào, rất ưu nhã vỗ vỗ quần áo ở trên người, sau đó nói: "Khuynh Địch, ngươi từ cảnh giới Tiên Thiên cho đến nay, có thể nói là đối mặt với không ít khốn trở gian nan, mà cuối cùng giúp ngươi xông phá những khó khăn này, giúp cho ngươi đột phá đến Võ Đạo Tông Sư, có phải là ta hay không?"
"Ấy? À, đúng vậy, bất quá có rất nhiều khó khăn cũng là do ngươi tạo ra..."
"Vậy sau khi ngươi đạt đến Võ Đạo Tông Sư, có thể trở nên mạnh như vậy, thậm chí là tự sáng tạo ra võ công, có phải là cũng có nguyên nhân của ta?"
"Ấy? Chuyện đó ngược lại là đúng, nhưng..."
"Cơ sở Hỏa Luyện Kim Đan của ngươi là ai giúp ngươi chế tạo? Ngươi sẽ không quên cơm trứng chiên Hoàng Kim chứ?"
"Làm sao lại quên được, nó làm ra tác dụng rất lớn, nhưng bởi vì thứ này ta cũng..."
"Sau khi đạt tới Hỏa Luyện Kim Đan là ai cổ vũ ngươi, một mực cố gắng đánh ra trụ cột cho con đường phía trước của ngươi?"
"Cám ơn sự thôi diễn của ngươi, nhưng mà..."
"Ngươi có thể đạt tới trạng thái bây giờ có công lao của ta hay không?"
"Có."
Sau khi Trần Khuynh Địch liên tiếp trả lời vấn đề, Tịch Đồng bật cười lớn, quay người nhìn về phía bốn nữ, giang tay ra nói:
"Các ngươi cũng đã nghe được, từ lúc Khuynh Địch xuất đạo ta đã đi theo hắn, một đường ủng hộ hắn, thủ hộ hắn, trải qua khó khăn cùng với hắn, hơn nữa còn một mực cố gắng trợ giúp hắn tiến thêm một bước..."
"Các ngươi cảm thấy thân phận của ta là gì?"
Bốn nữ: "! ! ! ! !"
"Không không không! Chờ một chút! Bà nội nó! Gặp quỷ, chuyện này không đúng!"
"Có chỗ nào không đúng sao?" Tịch Đồng liếc Trần Khuynh Địch một cái, nói: "Hay là ngươi không muốn thừa nhận?"
"Ách!"
Trần Khuynh Địch cảm thấy mình đang đối mặt với một lần khiêu chiến lớn nhất trong đời! Tiến thối lưỡng nan! Không ngăn được mồ hôi lạnh rơi xuống, Trần Khuynh Địch muốn há miệng nói chuyện mấy lần, muốn nói thẳng ra thân phận chân thật của Tịch Đồng, ví dụ như chân linh pháp bảo gì đó, nhưng lời ra đến bên miệng lại nói không nên lời, đành phải gấp đến độ đầu đầy mồ hôi…
"Chuyện này…chuyện kia....nói tóm lại là không phải..."
Thấy bộ dáng khúm núm của Trần Khuynh Địch, Tịch Đồng rốt cục cũng lắc đầu bất đắc dĩ, ở bên trong ánh mắt có mấy phần thất vọng, cũng có mấy phần vui mừng, sau đó tự lẩm bẩm rất nhỏ:
"Quá gấp sao, hay là tình cảm bồi dưỡng còn chưa đủ…"
"Quên đi!" Thanh âm bỗng nhiên nâng cao, không để ý đến Trần Khuynh Địch còn đang muốn giải thích, Tịch Đồng trực tiếp nhìn về phía bốn nữ Dương Xuân, khom người một lần nữa, nói:
"Vừa rồi chỉ là một trò đùa nhỏ."
"Ta tên là Tịch Đồng, nên nói như thế nào đây, xem như là chân linh của một kiện pháp bảo."
"Hả! ?"
Không đợi bốn nữ kịp phản ứng, Trần Khuynh Địch liền ngây ngẩn cả người.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận