Phản Diện Siêu Cấp

Chương 750: Mời suy nghĩ thật kỹ

 
 
 
"Ta không muốn trở về..." Doanh Phượng Tiên cự tuyệt một cách hồn nhiên.
Sau đó Doanh Phượng Tiên ở trong chăn lại đột nhiên áp sát tới, đưa hai tay ra ôm chặt eo của Trần Khuynh Địch.
Xong đời, tiếp tục như vậy tuyệt đối sẽ xong đời!
Phải tranh thủ thời gian lao ra khỏi phòng giống như lần trước, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trần Khuynh Địch lại ngay cả một bước cũng đều không động, cứ như vậy ngơ ngác nằm ngửa ở trên giường.
Đáng giận! Hãy có nghị lực lên thân thể của ta! Hãy tranh thủ thời gian mà hành động! Chẳng lẽ ngươi chính là loại gia hỏa nhìn thấy mỹ nữ liền không dời nổi bước chân kia hay sao? Chớ quên, nếu như không khống chế không nổi bản thân ở cái địa phương này, sau đó làm ra sự tình không thể miêu tả được mà nói, như vậy chỉ sợ liền thực sự sẽ...
Trong đầu của Trần Khuynh Địch chợt hiện linh quang!
Nếu như thật sự làm ra chuyện gì ở chỗ này, sẽ có hậu quả gì sao? Hoàn toàn không có bất kỳ hậu quả gì a? !
Ngươi nhìn đi, Phượng Tiên sư muội mặc dù cũng là nhân vật chính, nhưng mà không có bất kỳ quan hệ cừu hận cùng với bản thân, không bằng nói ta hiện tại vốn đã thoát khỏi vận mệnh bị nhân vật chính giết chết mới đúng chứ? Hơn nữa chuyện này cũng không phải là do ta chủ động, là do Phượng Tiên sư muội tự đưa bản thân tới, nghĩ như thế nào cũng đều không phải là lỗi của ta a?
Cho nên coi như tiếp theo làm ra một chút sự tình ngượng ngùng, cũng sẽ không có quan hệ a?
Không sai! Càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý!
Tốt! Hôm nay ta liền muốn đạp vào nấc thang trưởng thành! Hành động đi thân thể của ta! Hiện tại chính là thời điểm ngươi thể hiện ra thú tính.
Vừa điên cuồng vận chuyển đại não, Trần Khuynh Địch vừa tiếp tục bảo trì tư thế nằm ngửa, không nhúc nhích.
Đáng chết! Thân thể của ta! Ta tân tân khổ khổ trui luyện ngươi nhiều như vậy lần, ngay cả công kích của Đạo Binh thượng phẩm cũng đều có thể chặn được, vì sao vào thời điểm này lại nằm im! Nhanh động thủ a! Cái tên gia hỏa không có nghị lực nhà ngươi!
Trần Khuynh Địch vừa điên cuồng chửi rủi bản thân, vừa cảm thụ nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng truyền tới từ bên cạnh, vận hết toàn lực mới hé miệng ra được, dùng âm thanh run rẩy nói: "Ta, ta nói này! Phượng Tiên sư muội, chúng ta là sư huynh muội a? Muội bây giờ, chuyện kia...ta..."
"Sư huynh."
"Hả? !" Thanh âm của Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà kéo cao lên.
"Muội thích huynh!"
Nói thật.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch nghe được câu này, nhưng vào lần trước nghe được câu này, là ở bên trong không gian truyền thừa của Thuần Dương Cung, hơn nữa còn là loại huyễn cảnh kia, lấy trái tim lớn của Trần Khuynh Địch, hơn nữa còn có một đống lớn sự tình sau này, rất nhanh liền quên mất chuyện kia, nhưng mà bây giờ...
Lời nói của Doanh Phượng Tiên đã khiến cho hắn hồi tưởng lại lần thứ hai, sự dao động vào ngay lúc đó...
"Muội, muội, muội, muội vừa mới nói cái gì? !"
"Muội thích huynh!"
Doanh Phượng Tiên gằn từng chữ nói ra, ở trong chăn đen kịt một màu, nhưng lấy thị lực của Trần Khuynh Địch lại có thể nhìn thấy không có một chút trở ngại nào, Doanh Phượng Tiên chính là đang ngẩng đầu, dùng hai mắt ướt át nhìn hắn, con ngươi màu đen thâm thúy phảng phất như vực thẳm vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà đắm chìm ở trong đó.
A a a a a a! Có chuyên gia tình yêu ở đây hay không, hãy đến nói cho ta biết hiện tại phải làm gì a? !
Quất? Không không không, chuyện này không đúng? Đây là thổ lộ cơ mà? Làm gì có đạo lý vừa mới thổ lộ liền quất chứ, Trần Khuynh Địch ta là loại cầm thú kia sao?
Đáp án dĩ nhiên là NO! Vậy ta nên làm cái gì, trả lời là ta cũng thích Phượng Tiên sư muội sao?
Ai biết được chứ, đáng chết!
Đến bây giờ Trần Khuynh Địch không thể không thừa nhận, bản thân hắn căn bản cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương. Từ thời điểm vừa mới chuyển kiếp tới, hắn vẫn thừa nhận áp lực bản thân có khả năng bị nhân vật chính giết chết, sau khi thật vất vả mới thoát khỏi loại áp lực này thì nghĩa phụ tiện nghi lại đột nhiên mất tích, Trần Khuynh Địch bị ép cầm đại kỳ của Thuần Dương Cung, ở trong khoảng thời gian này nào có thời gian để nói chuyện yêu đương.
Đáng giận! Không cần mượn cớ đâu tên khốn! Có một mỹ nữ thổ lộ đối với ngươi còn có cái gì phải bất mãn sao? !
Lúc này đáp án chỉ có một cái! YES!
Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy mình cả người đều đang phát sốt, huyết dịch đang sôi trào, đại não biến thành một mảnh nóng bỏng, ngay cả tiếng tim đập của bản thân hắn cũng có thể nghe được.
Tốt! Ta muốn lên tiếng! Lúc này nhất định phải nói chuyện! Nếu không thì sẽ là nam nhân vô dụng a! Ta muốn nói ra khỏi miệng!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, duỗi hai tay ra run rẩy đặt ở bên trên bờ vai của Doanh Phượng Tiên, cũng nhìn thẳng vào con mắt của nàng, dùng thanh âm khàn khàn nói ra: "Ta cũng…"
"Tích!"
"Cảnh cáo kí chủ: Mời suy nghĩ thật kỹ."
Khốn kiếp! Hệ thống ngươi lại muốn lừa ta đúng không? Ngươi cho rằng ta sẽ dừng tay vào thời điểm này hay sao? Ngươi sẽ không ngăn cản được ta!
"Cảnh cáo kí chủ: Thật đáng tiếc."
Ầm ầm! !! Không đợi Trần Khuynh Địch kịp phản ứng, cửa phòng vừa mới bị Doanh Phượng Tiên mở ra một lần lập tức phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, sau đó nổ tung toàn bộ.
"Thất Đại Nghịch Diệt Thiên Tuyệt Địa! Bàn Sơn Đảo Hải!"
"Đại Nhật Như Lai Thần Chưởng!"
"Tạo Hóa Viêm!"
Gần như đồng thời, Doanh Phượng Tiên bị Trần Khuynh Địch đè lên bả vai trong nháy mắt lộ ra một cái biểu lộ tiếc nuối "thất bại trong gang tấc", sau đó bỗng nhiên vén chăn lên, nhảy ra khỏi giường.
"Công nhiên tự tiện xông vào gian phòng của sư huynh, các ngươi cũng quá không biết điều rồi."
"Chỉ có một mình ngươi là không có tư cách nói như vậy! !!"
Tiếng mắng chửi của ba nữ cuốn tới.
"Hơn nữa ta còn đã dán phù chú cường hóa và phòng ngự ở trên cửa, vốn sẽ không thể mở ra được..."
"Nguyên lai là do ngươi làm a! !!"
Tiếng gầm thét cuốn tới liên tiếp.
Mà vào giờ khắc này.
Trần Khuynh Địch nhìn tràng diện hỗn loạn, lộ ra ánh mắt đờ đẫn, nhiệt độ trong đại não cuối cùng đã đột phá giá trị giới hạn, hơn nữa nguyên bản là đã rất mỏi mệt, rốt cục cũng khiến cho nam nhân này chết máy.
Trần Khuynh Địch chớp mắt, ngất xỉu.
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm cái gì?
Mở hai mắt ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Trần Khuynh Địch rơi vào trong sự trầm tư thật sâu, ký ức lờ mờ không rõ, luôn cảm thấy tối hôm qua giống như đã xảy ra sự tình gì đó làm cho tim người ta đập nhanh hơn, hơn nữa không biết vì sao miệng lại có một chút tê dại, kỳ quái, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì...
A! Trần Khuynh Địch giật mình một cái, trong nháy mắt liền nhớ lại!
Không sai! Đêm qua ta được tỏ tình!
Dù nói như thế nào thì Trần Khuynh Địch cũng sẽ không quên loại tình tiết quan trọng này, hắn nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua ở trong chăn của mình có một cô nàng, truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, hai mắt ướt át, thanh âm khàn khàn, tỏ tình với tình cảm hừng hực, còn có sự xoắn xuýt cùng với quyết ý của bản thân nàng, không sai, nàng chính là...
Là ai? Cái đệch! Đêm qua là ai đã tỏ tình? !
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận