Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1239: Thổ dân bản địa

 
 
 
"So sánh cùng với Thánh Thượng còn có Cung chủ Vạn Thọ Cung, ta không có cường giả siêu thoát nào bảo hộ."
"Tại thời đại Thượng Cổ, mặc dù có Tà Thần hàng thế, nhưng cuối cùng vẫn không có bậc đại ác như ngươi, cho nên Đạo Tổ cũng không lưu lại thủ đoạn gì, khác biệt cùng với Thuần Dương Đạo Tôn, cho nên ta kỳ thật vẫn một mực rất hâm mộ Cung chủ Vạn Thọ Cung, nhìn như bị cường giả siêu thoát tính toán, trên thực tế cũng là thiên đại phúc nguyên."
"Giống như là hiện tại."
"Nếu như đổi thành Cung chủ Vạn Thọ Cung, ngươi chỉ sợ là cũng phải thất bại."
"Tạm không nói đến Cung chủ Vạn Thọ Cung, chỉ là ở phía Thánh Thượng, ngươi hẳn là cũng đã thất bại."
"Đáng thương."
Già Mã La: "! ! !"
Thiên Tôn Thái Bình vừa nói ra lời này, Già Mã La liền lập tức nổ tung, Thánh Thượng Đại Càn thì cũng thôi đi, Trần Khuynh Địch thì cũng thôi đi, dù sao thì bọn hắn cũng đều là quân cờ của lão già Thuần Dương kia...
Nhưng Trương Thái Bình ngươi thì tính là cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói chuyện như vậy với ta?
"Muốn chết!"
"Tên thổ dân nhà ngươi!"
Đúng vậy, đây chính là quan niệm căn bản của Già Mã La, đối với hắn mà nói, Trương Thái Bình không thể nghi ngờ chính là thổ dân, vô luận là Thuần Dương Đạo Tôn, Thánh Thượng Đại Càn, hay là Trần Khuynh Địch, theo hắn thấy đều là Tà Thần xuyên việt, mặc dù thực lực là có khoảng cách, nhưng trên bản chất tất cả mọi người đều là người đến từ thiên ngoại.
Là một loại cường giả tài trí hơn người.
Thất bại ở trên người của bọn hắn là cũng có thể thông cảm được, cho dù là ngay mới vừa rồi bị Vân Phi Lăng đảo loạn kế hoạch, Già Mã La cũng đều không đặt Vân Phi Lăng ở trong lòng, theo hắn thấy chân chính đảo loạn kế hoạch của hắn không phải là Vân Phi Lăng, mà là Trần Khuynh Địch thân làm biến số.
Mà loại sinh linh bản địa sinh trưởng tại đại thế giới Trung Thổ như Thiên Tôn Thái Bình, không thể nghi ngờ chính là thổ dân, chỉ là một tên thổ dân…lại dám nói Già Mã La ta đáng thương! ?
"Thổ dân sao?" Thiên Tôn Thái Bình bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Lời ấy sai rồi."
"Các ngươi coi ta là thổ dân, ta làm sao lại không coi các ngươi là man di?"
"Thôi được rồi."
"Để cho ngươi nhìn thấy cái gọi là khí phách của thổ dân."
Một giây sau, nguyên thần trên toàn thân cao thấp của Trương Thái Bình bỗng nhiên nở rộ quang huy, Già Mã La cơ hồ là liền cảm ứng được trước tiên, thứ này không nghi ngờ chính là khí tức của Thái Bình Thiên Thư.
Chỉ là....
"Hậu Thiên bát quái? Kỳ Môn Độn Giáp? Hà Đồ Lạc Thư?"
"Không đúng!"
"Đây là cái gì?"
Không phải là Thái Bình Thiên Thư! Trong ba sách thiên địa nhân, cũng không phải là bất cứ sách nào! Nhưng Thái Bình Thiên Thư lại là hoàn toàn ở dưới sự dẫn đạo của mình mới có thể sáng tạo ra, không có khả năng có võ công mình không biết tồn tại, làm sao làm được? Đây quả thật là Thái Bình Thiên Thư do mình dẫn đạo nên Trương Thái Bình mới sáng tạo ra sao? Nó cuối cùng là cái gì! ?
Ở dưới sự chấn kinh, Già Mã La đã hô lên tất cả lời kịch mà nhân vật phản diện vào thời điểm nằm đo đất đều sẽ tất nhiên hô lên.
"Không có khả năng! ! !"
Thiên Tôn Thái Bình là kỳ tài ngút trời, bốn chữ này cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi, hơn nữa không phải là người trong cuộc cũng sẽ tuyệt đối không có cách nào tưởng tượng bốn chữ này rốt cuộc có thể mang đến chỗ tốt như thế nào. Nhưng Thiên Tôn Thái Bình lại biết được, phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn.
Thánh Thượng Đại Càn cùng với Trần Khuynh Địch dĩ nhiên là kinh diễm cổ kim, nhưng nói thật, sau lưng của bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có sự thúc đẩy của cường giả, mặc dù điều này cũng không thể hoàn toàn che giấu thiên phú cùng với thành tựu của bọn hắn, nhưng đối với sự trưởng thành của bọn hắn vẫn là đưa đến tác dụng tích cực, nhưng mà Thiên Tôn Thái Bình lại không giống.
Nghiêm túc mà nói, hắn chính là không có hậu đài, Đạo Tổ sau khi siêu thoát căn bản là không biết đã đi nơi nào, tự nhiên cũng sẽ không có khả năng lưu lại chuẩn bị ở sau cùng với át chủ bài của cường giả siêu thoát cho Trương Thái Bình, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, chính là Đạo Tàng đếm không hết ở bên trong Đạo Môn, còn có trưởng bối nhà mình, nhưng theo thời gian trôi qua, trưởng bối lại không bằng hắn.
Lại đến sau này, Thiên Tôn Thái Bình cơ hồ là một người loay hoay ở trên con đường tiến lên.
Toàn bộ gánh nặng Đạo Môn đều đặt ở trên người của hắn.
Chấn hưng Đạo Mônm bốn chữ nhìn như đơn giản, trên thực tế lại là bao nhiêu hi vọng của Thiên Tôn đời trước? Lại là bao nhiêu tín nhiệm? Thiên Tôn đời trước cho dù là vào một khắc trước khi qua đời, cũng đều là mặt nở nụ cười, không có một chút lo lắng nào đối với tương lai, bởi vì hắn tin tưởng, sau khi hắn chết Đạo Môn sẽ không có vấn đề, thậm chí là sẽ lại sáng tạo huy hoàng.
Trưởng lão và đệ tử bên trong Đạo Môn cũng là tin tưởng như thế.
Bọn họ tin tưởng Thiên Tôn Thái Bình là chuyện đương nhiên, mà Thiên Tôn Thái Bình cũng đã cõng tất cả những thứ này lên lưng một cách đương nhiên, đồng dạng là người chấp chưởng một phương thánh địa, tình cảnh của Trương Thái Bình rất giống với Ngô Không, nhưng nếu để người giang hồ so sánh với nhau, tất cả đều chỉ sẽ cảm thấy Ngô Không càng giống người chấp chưởng hơn. Trương Thái Bình ngược lại càng giống như là một chưởng quỹ buông thả.
Nhưng trên thực tế, Ngô Không vẫn luôn là rất bí mật hâm mộ Trương Thái Bình, so sánh cùng với Trương Thái Bình, chuyện gì hắn cũng đều phải mưu tính cẩn thận, cho dù là một chuyện nhỏ cũng đều phải tự mình cân nhắc, đại sự càng phải hỏi thăm ý kiến của một số tiền bối, thân làm đấu sĩ phản Càn, hắn càng là việc gì cũng phải tự làm, dùng thái độ tích cực để tham dự...
Nhìn qua rất có cảm giác của người chấp chưởng, nhưng theo quan điểm của Ngô Không, Trương Thái Bình nhàn nhã đến mức có thể nhìn lợn nái leo cây mới thật sự là nắm đại cục trong tay.
Sở dĩ nhàn nhã, là bởi vì hắn tự tin vô luận là có xảy ra chuyện gì, Trương Thái Bình hắn vẫn còn, thế cục của Đạo Môn vẫn sẽ ổn thoả, mà Ngô Không thì lại không có phần tự tin này.
Ngô Không rất hâm mộ, nhưng bản thân lại không làm được, bởi vì tất cả những thứ này đều đặt vào một điểm: Thực lực.
"Cái gì mà Thiên Ngoại Tà Thần, cái gì mà thổ dân bản địa, theo góc nhìn của bần đạo cũng không là cái gì."
"Chỉ có thực lực."
"Nắm giữ thực lực mạnh mới có thể quyết định tất cả."
Thiên Tôn Thái Bình bình tĩnh đứng ở bên trong hư không, còn Già Mã La thì là có một chút kinh hoảng...
Mọi thứ đều dựa theo dự đoán của Già Mã La, nhưng là vì cái gì đây?
"Vì sao ta cảm thấy tên thổ dân nhà ngươi còn có phần thắng? Ngươi rốt cuộc đã che giấu cái gì! Đây là võ công gì?"
Ý thức của Già Mã La lay động kịch liệt, nhìn chằm chặp quang mang trên người của Thiên Tôn Thái Bình, sợi quang mang này vào lúc này đang trở nên càng mãnh liệt, cũng càng sáng chói.
"Từ sau khi ta nắm vững Hà Đồ Lạc Thư, liền biết được con đường quyền năng Thiên Đạo là không thể đi được nữa."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận