Phản Diện Siêu Cấp

Chương 198: Quan tâm

 
 
 
Cho nên sau khi đi vào sơn phong, Trần Khuynh Địch liền không kịp chờ đợi nhìn về phía Doanh Phượng Tiên, nhưng lại cảm thấy mình thân là đại sư huynh, phải nho nhã một chút, huống chi đối phương lại không biết sự tình nhân vật chính, cho nên phải hàm súc một chút, thế là hắn tiến lên nắm lấy bàn tay của Doanh Phượng Tiên, tình chân ý thiết nói:
"Phượng Tiên sư muội, không biết là muội có hứng thú cầm đuốc soi dạ đàm cùng với ta hay không?"
Doanh Phượng Tiên: "? ??"
"Cầm, cầm, cầm, cầm đuốc soi dạ đàm? !"
Doanh Phượng Tiên lắp bắp, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Khuynh Địch trước mắt, nhịp tim thật vất vả mới kiềm chế được lại tăng vọt.
"Sư, sư huynh, ở chỗ này của ta đâu có gì tốt, làm sao thích hợp với cái gì là cầm đuốc soi dạ đàm."
"Sao lại nói như vậy?"
Trần Khuynh Địch sau khi nghe nói như vậy liền cảm thấy mất hứng, Doanh Phượng Tiên là ai? Chính là nhân vật chính ẩn tàng được khâm định ở bên trong nhiệm vụ của hệ thống! Mặc dù bởi vì nguyên nhân bị đoạt khí vận, không có quầng sáng của nhân vật chính giống như Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, nhưng chỉ cần hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, giúp nàng cầm khí vận trở về mà nói, chẳng phải sẽ chính là nhân vật chính hay sao!
Đến lúc đó, ở bên cạnh hắn liền có hai đại nhân vật chính Dương Xuân cùng với Doanh Phượng Tiên, hừ hừ, trái có Thanh Long phải có Bạch Hổ, hắn sẽ còn sợ một cái Trần Tiêm Tiêm? !
Không tồn tại!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch lập tức liền trở nên kích động, nghiêm túc nói:
"Tục ngữ nói: núi không cao, có tiên thì có danh, suối không sâu, có long thì là linh (*), nơi này mặc dù chỉ là sơn phong đệ tử bình thường, nhưng nếu có Phượng Tiên sư muội ở đây, thì ở trong mắt của ta nơi đây chính là một khối phong thủy bảo địa a!"
(*) Núi không cao, có tiên thì có danh, nước không sâu, có long thì là linh: Núi mặc dù không cao, nhưng có tiên nhân thì sẽ có danh tiếng, suối không sâu, nhưng nếu có rồng sinh sống thì chính là linh tuyền.
Lời này của Trần Khuynh Địch thế nhưng chính là xuất phát từ nội tâm, dù sao thì đây cũng chính là chỗ ở của nhân vật chính trong tương lai, có thể không phải là phong thủy bảo địa hay sao?
"Cái này!" Doanh Phượng Tiên kinh ngạc nhìn về phía Trần Khuynh Địch, núi không cao, có tiên thì có danh, nước không sâu, có long thì là linh, sư huynh lại còn có tài văn chương như thế!
Hơn nữa còn đặc biệt lấy ra để hình dung bản thân mình! Sư, sư huynh không phải là thực sự muốn truy cầu mình đó chứ? Nếu không thì tại sao phải khen mình.
"Cái này, ta làm sao có thể xứng với loại tán thưởng này..."
"Ai nói vậy? ! Phượng Tiên sư muội là kỳ tài ngút trời! Ai dám nói muội không xứng? !"
Trần Khuynh Địch nói rất nghiêm túc, lộ ra bộ dạng ai dám gây khó dễ với Phượng Tiên sư muội, thì đó chính là đối kháng cùng với Trần mỗ.
"Sư huynh!" Doanh Phượng Tiên khá là cảm động nhìn Trần Khuynh Địch, nàng thật không ngờ được Trần Khuynh Địch thế mà lại có đánh giá cao về bản thân như vậy, trong lúc nhất thời đúng là cũng có một chút nhiệt huyết sôi trào, bất quá sau khi tỉnh táo lại, Doanh Phượng Tiên vẫ thở dài thăm thẳm, sau khi nhớ tới hiện trạng của chính mình, ở trong lòng vẫn cảm thấy đắng chát.
Lấy thiên phú và tình cảnh của mình bây giờ, cho dù là sư huynh thực sự quan tâm đến mình, mình cũng không thể đáp ứng a, nếu không đến lúc đó sư huynh ở bên trên võ đạo một đường xuôi gió xuôi nước, trèo lên đỉnh phong, bản thân lại phí thời gian một đời ở cảnh giới Tiên Thiên, cuối cùng sư huynh vẫn trẻ tuổi như cũ, mà bản thân mình lại trở thành bà lão tóc bạc...như vậy tuyệt đối là không được!
Thế là Doanh Phượng Tiên khẽ cắn môi, rất có vài phần ý vị nhận mệnh, mở miệng nói ra: "Sư huynh vẫn đừng nên nói, sư huynh cũng đã biết, ta bây giờ mặc dù vẫn còn có mấy phần thiên phú, nhưng cuối cùng vẫn kém xa dạng thiên kiêu chi tử như sư huynh, cho nên hảo ý của sư huynh, Phượng Tiên chỉ có thể tâm lĩnh, sư huynh vẫn nên trở về đi a."
Ý tứ của Doanh Phượng Tiên rất đơn giản, thiên phú của bản thân nàng không đủ, chỉ sợ là không theo kịp bước chân của Trần Khuynh Địch, cho nên nàng mặc dù rất cảm động với phần tâm ý này, nhưng vẫn là cự tuyệt, hi vọng là Trần Khuynh Địch có thể đổi một người khác.
"Ồ?" Mà Trần Khuynh Địch là người như thế nào? Chỉ là hơi sững sờ, sau đó liền hiểu ra. Phượng Tiên sư muội đây chính là do chịu đả kích quá lâu, có một chút không đủ lòng tin a! Như vậy sao được!
Trần Khuynh Địch cũng đã nhìn thấy không ít nhân vật chính, thí dụ như Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, không có người nào là chịu nhận mệnh, một lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả bản thân của Trần Khuynh Địch, sau khi trải qua sự ma luyện trong thời gian này, cũng đã sinh ra không ít hùng tâm tráng chí, có thêm vài phần tâm chí của kẻ mạnh.
Nhưng Doanh Phượng Tiên thì lại không giống, ở dưới cái nhìn của Trần Khuynh Địch, cái bộ dáng này của Doanh Phượng Tiên, rõ ràng chính là đã không còn dục vọng trở nên mạnh mẽ, thuần túy là thái độ thuận theo tự nhiên, cái này là không thể được a! Rất, rất không được a! Bằng vào loại tính cách này làm sao có thể có thể trở thành nhân vật chính, cải biến vận mệnh đây? !
Nghĩ tới đây, Trần Khuynh Địch liền lập tức nghiêm túc nói: "Phượng Tiên sư muội! Muội thế nhưng cũng không thể suy nghĩ như vậy a!"
"Hả?" Doanh Phượng Tiên kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trần Khuynh Địch, mà đối phương thì đang nắm chặt tay nàng, nói ra:
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền a! Phượng Tiên sư muội, muội làm sao có thể bởi vì một chút ngăn trở nhỏ mà từ bỏ đây? Ta cũng không tin là ở trên cái thế giới này, không có cái quá khứ nào là không thể thổi bay! Miễn là muội có trái tim và cố gắng nỗ lực, lại có sự trợ giúp của sư huynh, mặc kệ là dạng khó khăn gì cũng đều nhất định có thể giải quyết!"
Ở trong lời nói này của Trần Khuynh Địch chính là tràn đầy lòng tin, hắn tin tưởng là chỉ cần Doanh Phượng Tiên hăng hái cố gắng, cộng thêm sự trợ giúp của hắn, còn có hai vị nhân vật chính ở bên cạnh áp trận, chỉ là một cái Tần Kiền Hoàng chẳng lẽ còn có thể tạo ra sóng gió gì? Cho dù Tần Kiền Hoàng có nổi lên hắn cũng sẽ dùng một bàn tay ấn xuống!
Mà Doanh Phượng Tiên thì cảm thấy bị sốc, nàng không ngờ được bản thân đã nói rõ ràng như vậy, Trần Khuynh Địch thế mà còn nói ra lời như vậy.
"Sư huynh, chẳng lẽ sư huynh, sư huynh thực sự quan tâm đến ta?"
"Hả?"
Quan tâm? Trần Khuynh Địch suy nghĩ một chút, lập tức có một loại cảm giác giật mình sau khi hiểu rõ, xem ra Doanh Tiên cũng đã phát hiện ra hắn là cố ý đến giúp nàng đoạt lại địa vị và khí vận ngày xưa một lần nữa rồi!
Cùng nói chuyện với người thông minh chính là rất thoải mái! Thế là Trần Khuynh Địch liền sảng khoái gật gật đầu, nói: "Không sai! Ta tin tưởng chỉ cần chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nhất định sẽ có thể thành công!"
"A! !!" Khoé miệng của Doanh Phượng Tiên khẽ giật, không thể tin mà nhìn Trần Khuynh Địch, thấp giọng khẽ hô.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận