Phản Diện Siêu Cấp

Chương 476: Nghiệt chủng

 
 
 
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Thái Tử Hoành Xương ở bên cạnh.
Một bộ áo choàng đỏ lòe loẹt, trang sức vàng bạc đắt tiền, khuyên tai, vòng cổ, nhẫn, giày, từ trên xuống dưới không có một chỗ nào là không lộ ra khí chất xa hoa, nói theo hướng tốt, là ăn mặc bắt mắt sang trọng, làm cho người khác chú ý, nói theo hướng xấu, chính là ăn mặc giống như một con gà trống.
Long Ngạo Thiên nhìn lại bản thân một chút, một thân trường bào màu đen giản dị tự nhiên, vỏ đao màu đen có một chút cũ nát, mái tóc rõ ràng là đã mấy ngày chưa gội, còn có miếng vá cùng với tro bụi ở trên quần áo, bất kể nhìn như thế nào, cũng đều không phải là hàng cao cấp, không hợp với lời nói khiến cho người ta chú ý.
"Ta cảm thấy ngươi không có tư cách nói như vậy."
"Khụ khụ!" Thái Tử Hoành Xương lúng túng tằng hắng một cái, nói: "Không phải là ta đang nói đến quần áo, mà là khí chất đó, có hiểu hay không, ngươi nhìn ngươi một chút đi, cả người đều lộ ra bộ dáng đừng có chọc ta, trái lại sẽ kích thích những người ở trên đường nhìn về phía ngươi, hơn nữa chỉ cần nhìn qua một lần là khó có thể quên, mà ta thì lại không giống như vậy, ngươi nhìn nụ cười thân thiện này của ta đi, mặc dù ở bên trên quần áo hơi khoa trương một chút, nhưng có cái nụ cười thân thiện này, dân ngu cu đen đi ở trên đường tối đa cũng chỉ xem ta như là con em nhà giàu mà thôi."
"Nếu như ngươi có thể bỏ đi cái giọng điệu cao thượng này đi mà nói, thì sẽ tốt hơn."
Thái Tử Hoành Xương chán nản quay đầu, xoay chuyển lời nói: "So với những điều này, ta nghe nói Trần Khuynh Địch đang ở một nơi không xa con phố này, ngươi không có ý định đi nhìn một chút hay sao?"
"Lúc trước vào thời điểm ngươi mất tích, Thuần Dương Cung đã làm to chuyện, ngay cả vị Thái Hoa Tiên Nhân kia cũng đều tự mình chạy đến Tây Vực để tìm ngươi đấy, hiện tại thật không dễ dàng mới có thể trở về, chẳng lẽ lại không muốn đi gặp đồng môn của mình? Hơn nữa Trần Khuynh Địch cũng đang ở đó, ngươi hẳn là cũng rất muốn phân thắng bại với hắn a?"
"Thời gian vẫn chưa tới." Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói: "Huống hồ bây giờ ta...đã không còn được tính là người của Thuần Dương Cung."
"Ồ?" Thái Tử Hoành Xương nhướn lông mày lên, cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì hắn cũng đã sớm phát giác được: "Khí tức ở trên người của ngươi, quả thật không phải là nội tình của Thuần Dương Cung, nên nói như thế nào đây, loại ma khí thuần túy kia, ngươi bây giờ là người Minh Giáo? Lần này đến đây là để đại biểu cho Ma Đạo?"
Long Ngạo Thiên cũng không phản bác, mà là lựa chọn trầm mặc. Nhưng có lúc, trầm mặc cũng là một loại ngầm đồng ý.
Thái Tử Hoành Xương thấy vậy liền cười vô cùng vui vẻ, nói: "Ma Đạo nhất mạch a, nói đến mấy ngày trước đây, người của Vô Sinh Đạo cũng đã từng tìm ta để liên hợp, qua mấy trăm năm, các nàng dường như lại muốn đi ra hoạt động một lần nữa, hơn nữa ta cũng nhìn ra được, lần này có vẻ như là các nàng rất tự tin."
"Quan trọng nhất là, ngoại trừ ta ra, các nàng dường như còn tìm tới Thái Tử để tiến hành hợp tác và kết minh, ta vẫn một mực rất ngạc nhiên đến tột cùng là cái gì đã cho các nàng sức mạnh như vậy, cho nên đã đáp ứng thỉnh cầu hợp tác của các nàng, kỳ tuyển chọn Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ lần này, hẳn là cũng sẽ phi thường náo nhiệt."
"Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?"
"Không có gì, ta chỉ là muốn biết rõ, lần này Ma Đạo đi đến Thành Thượng Kinh là có mục đích gì?" Thái Tử Hoành Xương vung tay lên, một cỗ khí lưu vô hình trôi ra, ngăn cách hắn và Long Ngạo Thiên với người đi trên đường, nói: "Lần này ta đi đến Thành Thượng Kinh, kỳ thật chỉ là đến để tham gia náo nhiệt mà thôi, vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ mặc dù mê người, nhưng ta cũng không có ý tứ nhúng chàm chân chính."
"Dù sao thì thân phận của ta cũng rất đặc thù, sẽ không có khả năng trổ hết tài năng ở trong kỳ tuyển chọn, bằng không thì nghênh đón ta tuyệt đối không phải là cái gì vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, mà là chém đầu ở ngọ môn để răn đe dân chúng."
"Cho nên mục đích chủ yếu của ta, kỳ thật chính là giống như ta đã nói trước đó, là vì tìm Trần Khuynh Địch để rửa sạch nhục nhã."
"Như vậy còn ngươi thì sao?"
"Cũng giống như ngươi." Long Ngạo Thiên dừng lại một chút, phát ra thanh âm lạnh lùng nói: "Minh Giáo vẫn còn đang ẩn núp, vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ đối với bọn hắn mà nói là cũng không có lợi ích gì, lần này chỉ là xuất phát từ ý nguyện cá nhân của ta, muốn quyết phân thắng bại cùng với Trần Khuynh Địch."
"Ý nguyện cá nhân?" Thái Tử Hoành Xương sờ cằm một cái, nói: "Ta kỳ thật là cảm thấy rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc vì sao lại gia nhập vào Minh Giáo, trận chiến mà Thái Hoa Tiên Nhân quật khởi lúc trước thế nhưng chính là đã sử dụng Minh Giáo làm bàn đạp, cho nên Minh Giáo vẫn luôn không có cảm giác gì tốt đối với Thuần Dương Cung, vì sao lại tiếp nhận ngươi đây? Ngươi thật sự là tâm cam tình nguyện hay sao?"
"Đủ rồi!" Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cắt đứt suy đoán của Thái Tử Hoành Xương.
"Nếu như không muốn đánh nhau ở trên đường cái thêm một lần mà nói, vậy thì cũng không cần phải nói thêm nữa."
"Ha ha ha." Thái Tử Hoành Xương cười ha ha một tiếng, lộ ra bộ dáng rất là đắc ý: "Tốt tốt tốt, không nói thì không nói, chờ một lát nữa sẽ có người Đại Chu đến phụ trách ngụy trang thân phận cho ta, thế nào? Ngươi có muốn đi chung với ta hay không?"
"Không cần." Long Ngạo Thiên lắc đầu, nói: "Ta đã gia nhập vào Minh Giáo, có quan hệ gì cùng với Long Ngạo Thiên?"
"Ồ!" Thần sắc của Thái Tử Hoành Xương đọng lại, ngay lập tức cười càng thêm vui vẻ: "Đúng! Ha ha ha, đúng đúng đúng, lại có quan hệ gì với Long Ngạo Thiên chứ? Ngươi nói rất đúng! Ngươi chính là dễ dàng hơn ta nhiều, chỉ cần dùng thân phận bây giờ là liền có thể gia nhập vào kỳ tuyển chọn, muốn trổ hết tài năng cũng không phải là vấn đề."
"Chậc chậc, ta càng ngày càng vừa ý ngươi, Long Ngạo Thiên, ta cảm thấy chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau."
"Đều đã bị Trần Khuynh Địch đánh bại?"
Thần sắc của Thái Tử Hoành Xương trở nên cứng đờ: "Nếu ngươi không đề cập tới chuyện này mà nói thì chúng ta sẽ còn là bạn tốt."
"Ta không hề cảm thấy chúng ta là bạn bè!"
"Ha ha."
Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Thái Tử Hoành Xương, nói: "Hơn nữa so với ta, ngươi cũng có người cần phải chú ý a?"
"Nếu ta nhớ không lầm, cô gái nhỏ ở bên cạnh Trần Khuynh Địch kia, nữ đệ tử tên là Dương Xuân kia, dường như là có liên quan gì với ngươi, đúng không?"
"À, ngươi nói đúng." Thái Tử Hoành Xương gật đầu một cái, nói: "Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đứa nghiệt chủng kia, là con gái của dì của ta, vào trước kia ta đã muốn mang nàng trở về, huyết mạch của hoàng thất Đại Chu là không thể dẫn ra ngoài, hơn nữa dì của ta ở trong những năm gần đây vẫn đang một mực lấy nước mắt để rửa mặt, phụ hoàng lại không cho phép dì của ta rời đi."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận