Phản Diện Siêu Cấp

Chương 74: Dược điền

 
 
 
Phải biết rằng, võ giả ở cái cảnh giới Luyện Thần Phản Hư này, ở trong Thuần Dương Cung cũng coi như là trưởng lão rồi!
Nếu như không có tiểu Yêu phát hiện ra, Dương Xuân sớm báo động trước, bảo toàn bộ đệ tử Thuần Dương Cung lẩn trốn đi mà nói, chỉ sợ là bọn hắn sẽ bị phát hiện ra ở dưới tình huống không phòng bị, sau đó toàn bộ mọi người đều xong đời!
"Tại sao Man tộc lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Nơi này chính là Nam Cương Đạo, cho dù có Man tộc cũng không hề kỳ quái." Dương Xuân chân thành nói, đồng thời nhắc nhở đám đệ sau lưng tử thu liễm khí tức, thân làm đệ tử Thuần Dương Cung, bọn hắn đều nắm giữ pháp môn Liễm Tức Quyết, chỉ cần không tận lực tạo ra tiếng động gì, lại duy trì một khoảng cách nhất định, trên cơ bản sẽ không bị phát hiện ra.
Mà tiểu đội Man tộc ở phía xa xa thì lộ ra vẻ hưng phấn, đặt toàn bộ lực chú ý vào đỉnh đài lâu các ở sâu bên trong di tích, còn có ba người bởi vì quá hưng phấn, trực tiếp chết ở phía dưới Nhược Thủy, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào đi điều tra rừng cây ở phụ cận, điều này cũng làm cho đám người Dương Xuân trốn thoát một kiếp.
"Tiểu Yêu, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ta cũng không rõ ràng, trước kia cũng là do linh hồn lực ta tản mát ra phát hiện được đám Man tộc này... để ta đi đến đó nghe lén nội dung nói chuyện của bọn hắn."
"Ừm, nhờ vào ngươi." Dương Xuân nói lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, nếu như không phải có linh hồn lực xuất sắc của tiểu Yêu hỗ trợ, nàng cũng sẽ không có biện pháp sớm phát hiện ra đám võ sĩ Man tộc ở phía sau lưng, đến lúc đó chỉ sợ là chỉ có nàng mới có thể may mắn trốn được một mạng, nhưng rất nhiều sư huynh đệ Thuần Dương Cung khác, đều sẽ táng thân ở bên trong toà di tích này!
Nếu thật sự phát sinh ra loại chuyện đó, Dương Xuân cũng không biết làm như thế nào để đối mặt với "Đại ca ca".
"Hừm? Thật là có ý tứ a." Thanh âm của Tiểu Yêu vang lên lần thứ hai, mang theo một chút kinh ngạc nói: "Dựa theo thuyết pháp của bọn hắn, nơi này lại là một nơi truyền thừa, còn là truyền thừa của Man tộc."
"Truyền thừa của Man tộc?"
"Là truyền thừa Man Thần thất lạc, Man Thần... ? Có ý tứ, không nghĩ tới nơi này lại có lai lịch lớn như vậy..."
"Tiểu Yêu?"
"Dương Xuân! Ngươi phải đi tranh phần truyền thừa này! Nhất định phải đi tranh! Đây chính là truyền thừa Man Thần! Dù là không hoàn chỉnh, cũng tuyệt đối không thể kém hơn so với Long Tượng Bàn Nhược Công mà ngươi lấy được, thậm là còn mạnh hơn mấy phần, bởi vì võ công của Man tộc, phần lớn đều là đại thuật đánh giết tuyệt đối! Nắm giữ uy lực vô tận!"
Dương Xuân ngẫm nghĩ một phen, lắc đầu nói: "So với chuyện này, ta càng muốn mang mọi người trở về hơn, hơn nữa đối phương đều là võ giả Tiên Thiên, ta chỉ mới là Hậu Thiên Xuất Thần Nhập Hóa, chênh lệch cảnh giới là quá xa."
"Ách, ngươi nói cũng đúng." Tiểu Yêu ngẩn người, cũng bình tĩnh trở lại.
Xác thực, Dương Xuân bây giờ đúng là quá yếu, chỉ có tu vi Hậu Thiên Xuất Thần Nhập Hóa, cho dù có tiểu Yêu hỗ trợ, cũng chỉ có thể đem tu vi tăng lên tới trình độ Tiên Thiên Luyện Khí Hóa Thần, còn xa xa chưa đủ để có thể ứng phó với đám Man tộc kia, huống chi tiểu Yêu cũng không thể mượn nhờ thân thể của Dương Xuân phát huy ra lực lượng trong một thời gian dài, như thế sẽ có tổn hại đối với căn cơ của Dương Xuân trong tương lai.
"Vậy trước tiên hãy tăng thực lực lên a." Tiểu Yêu thay đổi một biện pháp khác: "Trước đó ta nghe được, toà bí cảnh này được xem như là nơi truyền thừa, tựa hồ còn có ẩn giấu một mảnh dược điền, chỉ là do đám Man tộc này dường như nóng lòng đạt được truyền thừa, cũng không có dự định đi tới dược điền trước, nếu như ngươi muốn, chúng ta trước tiên sẽ đi đến nơi đó, mượn nhờ thảo dược ở nơi đó nghĩ biện pháp khiến cho cảnh giới của ngươi đột phá."
"Chuyện này ngược lại là có thể!" Hai mắt của Dương Xuân sáng lên, khá là tán đồng nói ra: "Ngươi có biết bọn hắn sẽ tiến vào di tích lúc nào hay không, chúng ta không thể bị phát hiện."
"Chớ nóng vội...ừm, bọn hắn đã bắt đầu hành động."
Dương Xuân khẩn trương nhìn về phía thân ảnh Man tộc ở phía xa, chỉ thấy nguyên một đám bọn hắn đang nhanh chóng vọt về phía đỉnh đài lầu các, hơn nữa rất nhanh liền sẽ biến mất ở bên trong tầm mắt của nàng, vì lý do an toàn, Dương Xuân lại chờ đợi trọn vẹn trong một phút đồng hồ, rồi mới phất phất tay đối với đám đệ tử Thuần Dương Cung ở phía sau lưng.
"Có vấn đề gì sao, đại tỷ?" Có đệ tử khẩn trương nói ra.
"Đừng gọi ta là đại tỷ... Yên tâm, tạm thời hẳn là không có vấn đề, các ngươi hãy mau chóng rời khỏi đầm lầy, bằng không chờ đến khi bọn hắn đi ra mà nói, thì sẽ rất nguy hiểm!"
"Vậy còn sư tỷ?" Có đệ tử bén nhạy nói ra.
"Dù sao thì cũng phải có người đoạn hậu cho các ngươi nha." Dương Xuân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "đoạn hậu".
"Đại tỷ...không đúng, sư tỷ!" Rất nhiều đệ tử lập tức cảm động rối tinh rối mù.
Mà Dương Xuân thì thè lưỡi ở trong lòng, tiểu Yêu càng là lên án mạnh mẽ sự dối trá của nàng.
"Rõ ràng là muốn tự mình đi đoạt cơ duyên, lại còn lừa gạt sư huynh đệ, ta đã nhìn lầm ngươi!"
"Cơ duyên làm sao có thể dễ đoạt được như vậy?" Dương Xuân lắc đầu ở trong lòng, nói: "Ta đây không phải là có tiểu Yêu ngươi hay sao, có nắm chắc trốn thoát, lúc này mới dám đi liều mạng, nhưng các sư huynh sư đệ của ta cũng không có cái năng lực này, huống hồ càng ít người, hành động càng dễ và càng ít bị phát hiện, cùng lắm thì sau này ta sẽ phát cho bọn hắn một ít dược thảo ở trong dược điền, còn không được sao?"
Dương Xuân đã không phải là tiểu cô nương lúc trước ở Lạc Viêm Thành kia, nàng đã xông xáo qua trên giang hồ, từ Lạc Viêm Thành một đường xông xáo đến Thanh Châu Đạo, nhìn qua nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế gian nguy trong đó lại không có bao nhiêu người biết được, cái gọi là nhân tính ấm lạnh, bản tâm thiện ác, nàng đều đã thấy qua.
Trước đó vào thời điểm gặp dòng suối Nhược Thủy, nàng đã bén nhạy phát hiện ra, ngăn cản một ít đệ tử lỗ mãng nhảy qua Nhược Thủy, vào thời điểm đó đã có người cảm thấy bất mãn đối với nàng, cho rằng là nàng muốn độc chiếm cơ duyên, mặc dù những đệ tử kia không nói lời đó ra miệng, nhưng Dương Xuân cũng đã phát giác ra được.
Hiện tại cũng là một đạo lý giống như vậy, nếu như nàng nói là mình muốn đi tìm cơ duyên, tin tưởng là sẽ không có bao nhiêu đệ tử nguyện ý rời đi, đến lúc đó không chỉ có nguy hiểm càng lớn, hơn nữa cũng càng dễ dàng khiến cho quan hệ giữa các đệ tử xuất hiện khoảng cách, đây cũng là chuyện mà Dương Xuân không nguyện ý nhìn thấy, cho nên thay vì nói cho bọn hắn, Dương Xuân lại cảm thấy không bằng giấu diếm.
Đương nhiên rồi, thứ cơ duyên này, Dương Xuân nếu có thể độc chiếm thì cũng sẽ độc chiếm một mình, nàng cũng không phủ nhận điểm ấy.
"Ta còn phải tiếp tục mạnh lên, không thể ngừng bước..." Nhìn bóng lưng của đám đệ tử Thuần Dương Cung bị Man tộc dọa sợ rời đi, Dương Xuân hít vào một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận