Phản Diện Siêu Cấp

Chương 675: Thiên Tôn Thái Bình tỉnh táo

 
 
 
Hỏng bét!
Trong lòng của Trương Chính Nhất hoảng hốt, thân làm đệ tử Chân Truyền duy nhất của Thiên Tôn Thái Bình, hắn cũng rất ít khi nhìn thấy dạng Thiên Tôn Thái Bình này, bởi vì Thiên Tôn Thái Bình ở trong trạng thái này, liền mang ý nghĩa là sư tôn của hắn đã tránh thoát ra từ bên trong suy nghĩ không ngừng, ở vào một loại trạng thái cực kỳ nghiêm túc.
Ở dưới tình huống bình thường mà xuất hiện dạng Thiên Tôn Thái Bình này, chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất: Có một kiện đồ vật khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú xuất hiện, khiến cho hắn không thể không dừng lại suy nghĩ về nhân sinh, thả toàn bộ lực chú ý vào thế giới hiện thực.
Thứ hai: Hắn đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Nhớ đến lần trước Thiên Tôn Thái Bình thể hiện ra dạng trạng thái này, chính là lần Trương Chính Nhất đi theo hắn du lịch giang hồ, nhìn thấy ở ven đường có một con heo nái đang leo cây.
Có thể thấy đó là loại tình huống hiếm thấy cỡ nào!
Mà tình huống ở trước mắt hiển nhiên cũng không phải là loại khả năng thứ hai, sư tôn cố ý nhắc tới Thái Hoa Sơn, nói một cách khác...
"Sự tình ở Thuần Dương Cung có chỗ nào khả nghi sao, sư tôn?"
"Hừ." Thiên Tôn Thái Bình liếc nhìn Trương Chính Nhất, nói: "Ngươi trái lại là rất nhạy bén."
Thiên Tôn Thái Bình mặc dù phản ứng chậm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa hắn là đồ đần, trên thực tế có rất nhiều chuyện hắn đều để ý ở trong lòng, chỉ là bởi vì tâm tính của hắn là như thế, cho dù biết được đối với rất nhiều chuyện, cũng không để ở trong lòng, hơn nữa hắn còn có thực lực cường đại như vậy, sự tình có thể khiến cho hắn nghiêm túc quả thực là không có nhiều.
Bất quá là ngoại trừ chuyện này...
"Đi thôi!"
"Ấy?"
"Ta nói là nếu ngươi muốn đi đến Thái Hoa Sơn mà nói, vậy thì hãy đi đi."
"Sư tôn đồng ý? !" Trương Chính Nhất khiếp sợ nhìn Thiên Tôn Thái Bình, kém chút nữa cho rằng đây là sư tôn giả.
"Đương nhiên." Thiên Tôn Thái Bình gật đầu một cái, nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ Tần Kiền Hoàng đang bị người Bái Hỏa Ma Giáo chặn đường, hẳn là sẽ không đến được Thái Hoa Sơn, đương nhiên nàng hẳn là cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá nếu như ngươi đi, nàng nhờ ngươi giúp nàng tiến về Thái Hoa Sơn, ngươi định làm gì?"
"Ách." Trương Chính Nhất có một chút thấp thỏm nói: "Giúp nàng..."
"Cũng tốt." Thiên Tôn Thái Bình khá là cổ quái liếc mắt nhìn Trương Chính Nhất, đột nhiên mở miệng nói: "Đi đi thôi."
Thiên Tôn Thái Bình thu tầm mắt lại, trực tiếp biến mất ở trước mặt của Trương Chính Nhất.
Kỳ thật Trương Chính Nhất đã có một chút nghĩ sai rồi, đó chính là Thiên Tôn Thái Bình xuất quan lần này, kỳ thật cũng không phải là bởi vì Thuần Dương Cung, mà là thuần túy bởi vì bản thân của Trương Chính Nhất, nguyên nhân cũng rất đơn giản: hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, Tần Kiền Hoàng rõ ràng là không để ý tới Trương Chính Nhất, Trương Chính Nhất vì sao còn chấp nhất như thế đây?
Đây là một cái vấn đề mới tinh, Thiên Tôn Thái Bình rất có hứng thú đối với cái vấn đề này.
Mà căn cứ vào cuộc nói chuyện vừa rồi hắn cũng đã nhận được kết luận, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ ngắn ngủi, hắn tự nhiên là không có hứng thú xen vào chuyện tào lao này.
Nói một cách khác, hành vi lần này của Trương Chính Nhất, cùng với lần trước Thiên Tôn Thái Bình nhìn thấy heo nái leo cây, cơ bản là không có gì khác nhau.
Về phần mặc kệ cho Trương Chính Nhất đi trợ giúp Tần Kiền Hoàng, thậm chí bởi vậy mà sẽ có khả năng gây ra xích mích với Thuần Dương Cung, Thiên Tôn Thái Bình cũng đã sớm dự liệu được cái phương diện này. Dù sao thì ở dưới góc nhìn của Thiên Tôn Thái Bình. Trương Chính Nhất căn bản là sẽ không đi đến được Thái Hoa Sơn, cũng không thể gặp được Tần Kiền Hoàng.
Về phần nguyên nhân thì là...
"Ngừng bước."
Mới vừa rời khỏi Bát Cảnh Cung không lâu, Trương Chính Nhất liền bị người cản lại. Người tới mặc áo đen, cầm trong tay một chuôi trường đao màu đen, lộ ra thần sắc băng lãnh đến cực hạn.
Trương Chính Nhất dừng thân hình, khá là ngạc nhiên mà nhìn đối phương, hơi suy tư một chút, mới tìm được ký ức có quan hệ với đối phương ở trong đầu.
"Ngươi là người ở bên trong kỳ tuyển chọn Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ trước đó? Đệ tử Minh Giáo Ma đạo."
"Ha ha!" Long Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý tứ tự giới thiệu bản thân, chỉ là chậm rãi rút trường đao ở bên hông ra.
Thiên Khốc Huyết Vũ lại hiện ra, đao ý thê lương tràn đầy giữa thiên địa, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ muốn thừa cơ chuồn mất của Trương Chính Nhất, vững vàng chặn đối phương lại ngay tại chỗ.
"Ngươi muốn làm cái gì? Ta và ngươi có thù oán gì sao?"
"Không có." Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ đương nhiên nói ra: "Bất quá ngươi hẳn là muốn đi đến Thái Hoa Sơn, đúng không?"
"Thì sao?"
"Ngươi không cần phải đi." Long Ngạo Thiên nói một cách chắc chắn, ở trong giọng nói không có một chút thương lượng nào: "Phụng lệnh của sư tôn, ta đặc biệt đến đây khiêu chiến thế hệ tuổi trẻ của Đạo Môn, ngươi cũng đừng để cho ta thất vọng."
Vừa dứt lời, ma khí tinh khiết đến cực điểm liền bay lên từ trong cơ thể của Long Ngạo Thiên. Chỉ là vừa nâng đao lên, sắc mặt của Long Ngạo Thiên lại có vẻ hơi tiếc nuối cùng với bất mãn. Rất hiển nhiên, nếu như có thể mà nói, hắn chính là muốn gấp rút đi đến Thái Hoa Sơn để tiếp viện Thuần Dương Cung.
Nhưng rất đáng tiếc, ở trong tình huống trước mắt căn bản không cho phép hắn đi đến Thái Hoa Sơn, có thể xuất hiện ở chỗ này, vẫn là do hắn tận lực năn nỉ "Sư tôn", lúc này mới tranh thủ được cơ hội.
"Ta chỉ có thể làm đến một bước này."
"Bất quá ngươi cũng không nên làm cho ta thất vọng, ta thế nhưng cũng đã tặng vị trí chưởng giáo cho ngươi..."
"Trần Khuynh Địch!"
"Hãy để cho ta thấy năng lực của ngươi!"
Hít vào một hơi thật sâu, tốc độ xuất đao của Long Ngạo Thiên càng nhanh thêm mấy phần, mà sắc mặt của Trương Chính Nhất thì trở nên tái xanh, pháp tướng dòng sông màu bạc hiển hiện trên đỉnh đầu lần thứ hai.
"Người Minh Giáo, tới trùng hợp như vậy, ta đang vội vàng đi tìm Tần cô nương đây, mau tránh ra cho ta!"
Dòng sông màu bạc quét sạch trời cao, va chạm với dị tượng Thiên Khốc Huyết Vũ, khí tức bao phủ phương viên trăm dặm.
Mà cùng lúc đó...
Thiên Tôn Thái Bình chắp hai tay ở sau lưng, yên lặng đứng ở trước cửa sơn môn Bát Cảnh Cung, ánh mắt phảng phất như có thể nhìn xuyên qua không gian, nhìn thấy Long Ngạo Thiên đang giao chiến với Trương Chính Nhất.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Tôn Thái Bình liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
‘’Đúng là mặt dày, người ta đã không thích còn cố bám.’’
Tại Thái Hoa Sơn.
Bốn tòa trận môn đang ở trong trạng thái giằng co, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư, Thái Hoa Sơn Thập Tam trưởng lão, mặc cho đám người Huyền Lưu Ly thi triển thủ đoạn như thế nào, cũng chính là đánh mãi không xong.
Mà loại chiến cuộc này không thể nghi ngờ là khiến cho ba người Độc Cô Cầu Đạo, Đàm Hoa, Minh Tôn ở trong đại trận rơi vào tình huống khó xử.
Gặp quỷ!
Ban đầu theo kế hoạch phá đại trận của ba người, ba người đều có lòng tin với cường giả cảnh giới Võ Đạo Tông Sư nhà mình, thậm chí là đã phái ra người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ của nhà mình, coi như đây là một lần ma luyện của bọn hắn, kết quả đúng là đã được ma luyện, nhưng lại không phá được trận môn!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận