Phản Diện Siêu Cấp

Chương 408: Văn Nhược

 
 
 
Hoàng Đế Đại Càn trước kia, cơ hồ không có một người nào đạt tới cảnh giới như Thánh Thượng Đại Càn bây giờ, phải biết rằng Hoàng Đế thế nhưng là phi thường bận bịu, nói một câu khó nghe, chính là thức dậy sớm hơn gà, ngủ không bằng chó, ăn kém hơn heo, làm nhiều hơn trâu, bình thường đều phải vội vàng xử lý triều chính, làm gì có thời gian mà tu luyện. Đương nhiên như vậy cũng không có nghĩa là Hoàng Đế sẽ không mạnh.
Dù sao thì thiên hạ này lớn như vậy, lượng tài nguyên mà hoàng triều có thể ngưng tụ là khổng lồ đến mức mà rất nhiều người không có cách nào tưởng tượng, ở dưới nhiều tài nguyên quán chú như vậy, coi như là một con heo cũng đều có thể thành tiên, chớ đừng nói chi là người, cho nên trên cơ bản, các vị Hoàng Đế trên cơ bản đều có tu vi Võ Đạo Tông Sư.
Nhưng đây đã chính là cực hạn. Lại hướng lên đến Hỏa Luyện Kim Đan thì cũng không có quan hệ gì với tài nguyên, bởi vậy cho dù là Hoàng Đế cao quý cũng vô pháp đột phá.
Mặc dù có một số ít Hoàng Đế đạt đến Hỏa Luyện Kim Đan, nhưng Hỏa Luyện Kim Đan tối đa cũng chỉ có 500 năm tuổi thọ, hơn nữa cũng không phải là loại cường giả trấn áp thiên hạ kia, cũng không phải là tồn tại giết không chết.
Nhưng mà Thánh Thượng Đại Càn lại khác biệt, hắn không chỉ có đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, thậm chí còn đạt đến tầng thứ cao hơn, cho đến hôm nay trong thiên hạ cũng không có nhiều người biết hắn đến tột cùng là làm như thế nào!
Đồng thời chuyện này cũng đã trực tiếp đưa đến một cái vấn đề phi thường nghiêm trọng, đó chính là tuổi thọ của vị Thánh Thượng Đại Càn này, so với nhi tử còn dài hơn gấp mấy lần.
Nói một cách khác, Thái Tử Đại Càn đã làm Thái Tử trong trọn vẹn hơn ba trăm năm, hơn nữa căn cứ theo tình huống hiện tại là vẫn còn phải tiếp tục chờ đợi, thậm chí có khả năng rất lớn là Thái Tử Đại Càn sẽ mang theo thân phận Thái Tử chết ở trong Đông Cung.
Kinh khủng hơn là, tu vi của Thánh Thượng Đại Càn lại còn quá cao, coi như là Thái Tử muốn tạo phản cũng không có tác dụng, Thánh Thượng Đại Càn chỉ cần dùng một bàn tay liền có thể trấn áp, trên thực tế Thái Tử thật đúng là đã tạo phản qua một lần, kết quả là bị Thánh Thượng Đại Càn ngộ nhận là nghịch ngợm, thế là phạt ba tháng tiền xài vặt...
Như vậy thì ai mà chịu nổi a!
Mà bây giờ Thái Tử lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, nếu không thì cũng sẽ không phái người đến tìm Doanh Phượng Tiên.
Doanh Phượng Tiên chau mày, nhìn Văn Nhược lộ ra vẻ mặt tự tin, đột nhiên mở miệng hỏi: "Thái Tử làm sao lại biết ta đã trở thành Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo?"
"Ấy?" Văn Nhược kinh ngạc, nói: "Việc này đã được truyền khắp Thượng Kinh a."
"Cái gì?" Lúc này Doanh Phượng Tiên thật đúng là ngây ngẩn cả người, ngay cả Tư Lạp Cách ở bên cạnh cũng đều biến sắc, dù sao thì một mình Thái Tử nhận được tin tức cũng không tính là gì, nhiều nhất là chứng minh ở bên trong Bái Hỏa Ma Giáo có nội ứng của Thái Tử, đầu năm nay tông môn nào không có một, hai kiểu người như vậy đây, sau đó trở về tiến hành kiểm tra một chút thì sẽ biết. Nhưng nếu như là toàn bộ Thành Thượng Kinh đều biết mà nói, vậy thì đó cũng không phải là chuyện giống nhau.
"Là ai đã truyền bá tin tức?"
"À." Thần sắc của Văn Nhược trở nên nghiêm túc: "Là do Thánh Thượng nhắc một câu vào lúc triều hội."
Doanh Phượng Tiên: "…"
Như vậy còn có thể nói cái gì đây?
Nếu như là do Thánh Thượng Đại Càn mà nói, vậy thì cũng không có gì là kỳ quái, bất quá nói đi cũng phải nói lại, loại tiểu nhân vật như nàng vì sao lại được Thánh Thượng Đại Càn biết đến, còn đặc biệt nhắc đến một câu ở trong triều hội?
Không phải là Doanh Phượng Tiên xem thường bản thân, mà là tuyệt đại đa số người ở trong cái thiên hạ này chỉ sợ ở trong mắt của Thánh Thượng Đại Càn cũng đều là tiểu nhân vật, coi như là toàn bộ Bái Hỏa Ma Giáo, lấy uy thế của Thánh Thượng Đại Càn, chỉ sợ nói diệt là có thể diệt, trong toàn bộ giới tông phái có thể chống lại cũng chỉ có ba mạch phật đạo ma.
Thậm chí nếu như không lo lắng đến việc ba mạch này liên hệ cùng với nhau, Thánh Thượng Đại Càn đã sớm động thủ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Doanh Phượng Tiên liền không còn xoắn xuýt nữa, mà là trực tiếp phất phất tay nói: "Ta đã hiểu, ngươi hãy trở về đi."
"Ách." Khóe miệng của Văn Nhược giật giật, nói: "Thánh Nữ điện hạ, không biết câu trả lời của.."
"Trả lời cái gì?" Doanh Phượng Tiên ngẩn người, chợt phản ứng lại: "À, trở về nói cho Thái Tử, ta cự tuyệt."
Nói đùa cái gì, nếu nàng muốn đi hỗ trợ, khẳng định cũng là đi hỗ trợ sư huynh, một vị Thái Tử chờ đợi hơn 300 năm ở Đông Cung thì có cái gì mà giúp, nói không chừng vào một ngày nào đó sẽ đột tử đây.
‘’Điều Doanh Phượng Tiên ta thích làm nhất, chính là nói không đối với những người tự cho là đúng kia!’’
Văn Nhược: "? ??"
Nói đến, cũng không biết là sư huynh ở Thành Thượng Kinh sống như thế nào, đã ăn hay chưa, có ngủ được không, còn có...Tương Tư sư muội sẽ không biển thủ đó chứ? Mặc dù không biết vì sao Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm lại tín nhiệm Lạc Tương Tư như vậy, nhưng trực giác của Doanh Phượng Tiên nói cho nàng biết, Lạc Tương Tư tuyệt đối sẽ không phải là loại người sẽ ngoan ngoãn đi theo phía sau sư huynh!
Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt của Doanh Phượng Tiên liền trở nên trống rỗng, ngay cả thanh âm của Văn Nhược cũng đều không nghe được, rõ ràng là đã thần du thiên ngoại.
"Thánh Nữ điện hạ? !" Văn Nhược còn muốn dựa vào ba tấc lưỡi của bản thân để tranh thủ một lần, kết quả là Doanh Phượng Tiên thế mà hoàn toàn không có trả lời hắn, lập tức khiến cho hắn có một loại cảm giác đàn gảy tai trâu.
Mà Tư Lạp Cách ở bên cạnh thấy một màn như vậy, cũng là đã kịp phản ứng sau khi ngây người.
Chuyện này còn phải nói hay sao!
Nhất định là Thánh Nữ điện hạ đang suy nghĩ sự tình tu hành ở trong lòng, nói không chừng đã sắp đốn ngộ!
"Được rồi, ngươi hãy trở về đi."
Tư Lạp Cách không có hảo ý nói với Văn Nhược, khẽ vươn tay trực tiếp ngăn cản hắn, nói đùa, không thấy được Thánh Nữ nhà chúng ta đang tu luyện hay sao, nếu như bị tiếng nói của ngươi quấy rầy, không thể đốn ngộ, vậy thì hắn phải đi chỗ nào để khóc? Đây chính là tương lai và hi vọng của Bái Hỏa Ma Giáo a!
"Đi xuống!" Văn Nhược bị Tư Lạp Cách kéo đi không có một chút lưu tình.
Mà cùng lúc đó, ở tám ngàn dặm bên ngoài Thành Thượng Kinh, tại Bất Phá Thiên Quan ở Phương Bắc.
Xem như là cửa ải chống cự Bắc Nhung, bản thân của Bất Phá Thiên Quan liền là một tòa Vạn Lý Trường Thành to lớn ngăn cách Bắc Nhung cùng với Trung Nguyên, sừng sững kéo dài tới đường chân trời, đâm thẳng vào mây xanh, che phủ chân trời, đi ở dưới thành, liền phảng phất như là đi tới điểm tận cùng của thế giới vậy, cho dù là Võ Đạo Tông Sư ở dưới tường thành cũng đều lộ ra sự hết sức nhỏ bé.
Trên thực tế bản thân của toà Vạn Lý Trường Thành này là không có bất kỳ một vị thủ vệ nào, bởi vì tường thành cao vút ở trong mây coi như là Võ Đạo Tông Sư cũng phải vận hết toàn lực mới có thể nhảy lên.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận