Phản Diện Siêu Cấp

Chương 44: cừu gia

 
 
 
"Thế nào? Như vậy cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ phải không?"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ đã hoàn thành."
"Tuyên bố ban thưởng: Một lần rút thưởng cấp chí tôn, xin hỏi kí chủ có muốn bắt đầu rút thưởng hay không?"
"Đương nhiên là muốn! Bắt đầu đi!"
Trần Khuynh Địch thỏa mãn nói, trước đó hệ thống đã giải thích cho hắn biết cái gọi là rút thưởng cấp chí tôn —— trăm phần trăm rút trúng các loại thần công tuyệt học, linh đan diệu dược, còn có thần binh lợi khí —— đáng tin hơn rút thưởng bình thường và rút thưởng cao cấp nhiều. Lần này có thể coi như hệ thống đã bị hắn hung hăng ám toán một lần.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần Khuynh Địch cao hứng như thế.
"Bắt đầu rút thưởng!"
Trong đầu, bàn quay lớn của hệ thống bắt đầu chuyển động. Tỏa ra một cỗ chấn động kỳ diệu, dường như có ký ức vô tận đang xoay chuyển, cuối cùng dừng lại tại một khu vực.
"Chúc mừng kí chủ, rút trúng thần công võ lâm chí tôn, Quỳ Hoa Bảo Điển!"
Trần Khuynh Địch: "? ? ?"
Nương theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, trong tay của Trần Khuynh Địch cũng xuất hiện một bản thư tịch ố vàng, trên đó viết bốn chữ lớn tỏa kim quang: Quỳ Hoa Bảo Điển!
Hai tay của Trần Khuynh Địch run run lật sách, chỉ thấy ở phía trên quả nhiên viết một nhóm chữ lớn rồng bay phượng múa.
"Trước khi tu luyện, cần phải tự cung!" (Tự cung: tự cắt ch*m)
"Con m* nhà ngươi!"
Trần Khuynh Địch trực tiếp ném Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay xuống đất, tâm tình hưng phấn vừa rồi như mây khói thoảng qua, toàn bộ không còn. Gặp quỷ, hệ thống lại có thể hố hắn như vậy!
"Ngươi có ý thức đúng không! Ngươi tuyệt đối có ý thức đúng không!"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Không có."
"Đi ra! Hệ thống đáng chết, ngươi đi ra cho ta! Ta nhất định phải làm thịt ngươi!"
Sau khi bão nổi một trận, Trần Khuynh Địch vẫn bất đắc dĩ nhặt Quỳ Hoa Bảo Điển lên. Đừng hiểu lầm, đương nhiên là hắn không có ý định luyện bản thần công vua hố này. Chẳng qua nói như thế nào, đây cũng là võ công tuyệt thế, tuy chuyên môn để cho thái giám dùng, nhưng ở trên thế giới này không phải là không có thái giám.
Trần Khuynh Địch nghĩ đến chuyện đưa bản thần công này cho hoàng triều Đại Càn, sau đó đổi một bản thần công đáng tin cậy về. Tin tưởng với thân phận của mình, loại giao dịch này là vẫn làm được.
"Nói đến, địa phương mà Dương Xuân đi, chắc là Vạn Tượng Sơn a."
Tuy không đi cùng, nhưng Trần Khuynh Địch cũng chú ý đến tin tức truyền từ Vạn Tượng Sơn tới, cho nên đương nhiên cũng đoán được, nhưng vì tránh nghi ngờ mới không đi.
"Tích! Tuyên bố nhiệm vụ hệ thống!"
"Tên nhiệm vụ: Bước thứ hai trên con đường xưng bá!"
"Giới thiệu nhiệm vụ: Di tích của Đại Lôi Âm Tự ngày xưa đã xuất thế, tuy kí chủ có chân truyền của Thuần Dương Cung, tu luyện Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, nhưng chỉ giới hạn trong nội công. Võ giả muốn xưng bá cùng cảnh giới, trong ba thứ —— nhục thân, nội công, nguyên thần —— thiếu một thứ cũng không được. Trong di tích của Đại Lôi Âm Tự có hai môn thần công luyện thể, mời kí chủ chọn lấy một môn, đặt vững cơ sở cho con đường xưng bá của ngài."
"Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Xoá bỏ!"
Nhắc nhở của hệ thống khiến cho sắc mặt của Trần Khuynh Địch lập tức cứng ngắc lại.
"..."
Nếu trực giác của hắn không sai, cái gọi là di tích Đại Lôi Âm Tự, chính là chỗ Dương Xuân đi a?
"Bình tĩnh, ta phải tỉnh táo, đúng, đúng rồi, không phải hệ thống đã nói rồi hay sao, trong di tích có hai bản thần công, ta chỉ cần không tranh với Dương Xuân, đi tìm một bản thần công khác thì không được sao? Không sai! Như vậy là được!"
Ôm ý nghĩ như vậy, Trần Khuynh Địch liền nện bước chân nặng nề đi đến Vạn Tượng Sơn.
Sau đó hắn thấy một màn trước mắt.
"Trần Tiêm Tiêm? Dương Xuân? Sao hai người các nàng lại lăn lộn cùng với nhau rồi? ? ?"
Nhìn thấy tình cảnh cùng chung hoạn nạn của Dương Xuân và Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch lập tức cảm thấy nhịp tim dừng lại, thế này không đúng a! Sau này mình trông cậy vào Dương Xuân giúp mình đối phó với Trần Tiêm Tiêm, sao bây giờ hai người này lại ở cùng một chỗ? ? ?
Trần Khuynh Địch lập tức có cảm giác uy hiếp cực lớn.
"Chuyện gì thế này?" Trần Khuynh Địch hít sâu mấy hơi, lúc này mới coi như khôi phục lại tâm tình, bắt đầu quan sát tình huống hiện giờ.
Kết quả là sau khi nhìn thấy thái tử Hoành Xương, khóe mắt của hắn giật giật, đây không phải là đám người liên quan đến Dương Xuân sao. Ở trong kịch bản chắc chắn là nhân vật phản diện, không khác gì hắn mấy. Về phần người bên cạnh ở bên cạnh...
"Trần Khuynh Địch! Không ngờ ngươi cũng tới? !"
Ấy?
"Ngươi là ai a?" Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu, nhìn Long Ngạo Thiên nói, cũng không phải là hắn cố ý không nhận ra đối phương, mà là do bản thân hắn không tiếp thu toàn bộ ký ức của cỗ thân thể này.
Phải biết rằng, ký ức là một thứ phi thường đặc thù, nó tượng trưng cho kinh nghiệm cuộc sống của một người, thậm chí là quá trình bồi dưỡng tính cách của một người. Nếu một người đồng thời có ký ức của hai người, vậy rốt cuộc hắn là ai đây? Có thể biến thành người trong trí nhớ hay không?
Xuất phát từ kiêng kỵ đối với cái phương diện này, cho nên Trần Khuynh Địch cũng không chân chính tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân thể, chỉ tiếp thụ ký ức liên quan đến võ đạo, còn có một ít ký ức liên quan đến nhân vật trọng yếu. Về phần Long Ngạo Thiên. Cho dù là ở trong trí nhớ của cỗ thân thể lúc đầu, Long Ngạo Thiên cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì...cho nên Trần Khuynh Địch không biết là cũng không thể quở trách.
Nhưng chuyện hắn không biết, lại tạo thành thương tổn cực lớn cho Long Ngạo Thiên,
"! ! !" Chỉ thấy cả người hắn đang run rẩy như bị thần kinh, ngay cả tâm cảnh của võ giả cũng hứng chịu đả kích cực lớn. Chuyện này cũng khó trách, dù sao thì ở trong mấy năm này, cơ hồ mỗi giờ mỗi khắc hắn đều suy nghĩ đánh bại Trần Khuynh Địch như thế nào, đoạt lại địa vị Đạo Tử của bản thân ra sao. Nhưng người cướp đi tất cả của hắn...vậy mà lại không biết hắn.
Đúng là không có chuyện gì cho người ta cảm thấy thống khổ hơn chuyện này.
"Không biết ta, không biết ta, tốt, tốt! Thì ra là thế, vậy mà không biết ta? Ha ha ha, tốt! Phi thường tốt! Ta cho ngươi không biết ta!" Long Ngạo Thiên ngẩng đầu, hai mắt trở nên đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
"Giết!" Cương khí nổ tung, toàn thân của Long Ngạo Thiên lập tức bộc phát ra Phật quang vàng óng chói mắt, huyết khí vô song dâng lên, hóa thành một đạo quang ảnh Long Tượng màu máu ở sau lưng hắn, mang theo khí thế khủng bố giống như có thể chống một phương thiên địa. Lúc này khí tức của hắn đã ngưng tụ đến cực hạn, thậm chí là có mấy phần giống với cửu long hộ thể của thái tử Hoành Xương lúc trước.
"Ấy?" Trần Khuynh Địch sững sờ, lẽ nào đây là cừu gia của mình?
Không đợi hắn mở miệng giải thích, Long Ngạo Thiên đang mất khống chế đã điều khiển Long Tượng màu máu đánh tới. Mỗi khi Long Tượng đi một bước, đều làm cho toàn bộ mặt đất rung động, vỡ vụn. Sóng xung kích to lớn khuếch tán ra, thậm chí là có rất nhiều võ giả ở gần đó trực tiếp bị chấn động làm cho thổ huyết lui lại.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận