Phản Diện Siêu Cấp

Chương 597: Minh Châu

 
 
 
"Thật thú vị." Chủ nhân của Thang Cốc nhìn ba người, đột nhiên mở miệng nói: "Thành chủ Định Hải Thành - Lâm Hình, ta biết ngươi, ngươi cũng đã từng tới Đông Hải chúng ta để buôn lậu, còn có thống lĩnh quân coi giữ Định Hải Thành, là Lâm Thanh đệ đệ của ngươi a, bởi vì thân phận của các ngươi đặc thù, ta mới đặc biệt lưu lại một mạng cho các ngươi, về phần vị này..."
Thấy ánh mắt của chủ nhân của Thang Cốc nhìn đến, vị trung niên nam tử thanh lịch kia mỉm cười: "Tại hạ là Ôn Chí Vân, gia chủ của Ôn gia Định Hải Thành, ở trong mắt của đại nhân, chỉ là tiểu bối không đáng nhắc tới mà thôi."
"Thế gia?" Lúc này chủ nhân của Thang Cốc mới thật sự có một chút ngoài ý muốn.
Hắn ta không thể rõ hơn đối với loại tập thể đặc thù như thế gia này, dù sao thì ở Đông Hải cũng có không ít thế gia, loại thế lực này hoàn toàn lấy lợi ích của gia tộc làm hạch tâm.
Cho nên hắn mới cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc Ôn Chí Vân xuất hiện.
"Không ngờ được người ở bên trong thế gia thế mà lại tham dự vào trong chiến tranh giữa Đại Càn cùng với Đông Hải."
"Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Ôn gia khác biệt cùng với các đại gia tộc khác, chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nếu như không giữ vững Định Hải Thành, vậy thì Ôn gia tự nhiên cũng sẽ biến mất, huống hồ ta vốn chính là người Đại Càn, tiến hành tham dự vào cũng không có gì là kỳ quái a."
"Nói cũng đúng."
"Chỉ là cuối cùng vẫn thất bại." Ôn Chí Vân mặt không đổi sắc nói: "Cuối cùng không ngờ được đại nhân sẽ đích thân xuất thủ."
"Ha ha!" Chủ nhân của Thang Cốc cười cười, chợt vung tay lên, nói: "Dẫn đi, chặt đầu toàn bộ."
Vốn dĩ hắn còn dự định lưu lại cho những người này một mạng, để bọn hắn giúp đỡ tiến công Trung Nguyên, nhưng sau khi nhìn thấy ba người này, hắn biết rằng điều đó là không thể.
Bởi vì vô luận là Lâm Hình bụng phệ, hay là tướng lĩnh quân coi giữ Lâm Thanh, từ đầu tới đuôi ngay cả một câu cũng không nói, chỉ là nhắm mắt lại lộ ra bộ dáng chờ chết, chủ nhân của Thang Cốc là Hỏa Luyện Kim Đan, cho nên hắn có thể dễ dàng phát giác ra được tâm tình ẩn núp ở dưới sự trầm mặc của hai người này - chỉ cầu cái chết.
Mà một người duy nhất đồng ý mở miệng nói chuyện - Ôn Chí Vân, lại là từ đầu tới đuôi đều không lộ ra ý tứ đầu hàng, thân làm người ở bên trong thế gia lại xuất ra loại thái độ này, cũng chỉ có thể nói rõ là hắn căn bản không có ý nghĩ còn sống rời đi.
Đại Càn thực sự là đáng sợ a.
Bất quá còn may, có Tề Khôn cùng với Ngạo Lai Quốc ở phía trước, ta chỉ cần cứu Áo Mễ Già đại nhân ra là được.
"Bất quá bây giờ hắn giống như là đang rơi vào khổ chiến a."
Chủ nhân của Thang Cốc hướng ánh mắt nhìn về phương xa, lấy tu vi của chủ nhân của Thang Cốc, bằng vào khoảng cách giữa sáu tòa đại thành là hắn vẫn có thể nhìn rõ, không có bí mật gì có thể giấu, tùy ý nhìn một cái liền có thể dễ dàng nhìn thấy trận đại chiến phát sinh ở phía trước Trấn Hải Quan lúc này.
Sau khi nhìn thấy cơn bão thiên địa nguyên khí hỗn loạn, hắn liền trợn tròn mắt.
"Cái đệch...người giao chiến cùng với Tề Khôn còn có Bắc Hải là ai, tại sao lại dữ dội như vậy."
Ở trong ánh mắt chủ nhân của Thang Cốc, lúc này ở trước cửa thành Trấn Hải Quan, một đầu Thương Long cao tới trăm trượng giết vào bên trong sóng biếc đầy trời, cơ thể rồng đong đưa, trảo rồng vung vẩy, giơ tay nhấc chân đều có thể hô phong hoán vũ, mỗi một chiêu mỗi một thức đánh ra đều gây ra hiệu quả rung động thiên địa.
Tiếp đó thông đạo không gian mà Bắc Hải mở ra cũng đều có một chút bất ổn, mà Tề Khôn cầm Bàn Long Côn trong tay càng là giết tới phát cuồng, toàn thân nhuốm máu, có máu của bản thân, cũng có máu của đầu Thương Long kia, nhưng đối mặt với Tề Khôn phát cuồng, đầu Thương Long kia lại không sợ một chút nào, hoàn toàn chính là đấu pháp ta còn hung hãn hơn ngươi.
"May mà ta không đến đó, bằng vào thực lực của ta tăng thêm Phù Tang Thụ chỉ sợ cũng không thể đánh lại đối phương."
"Tốt nhất là khi dễ kẻ yếu là được rồi, bất quá Trấn Hải Quan cuối cùng cũng chỉ là một tòa quan khẩu, chỉ là một hạt cát trong sa mạc, xem ra bốn tòa thành trì khác lúc này hẳn là cũng đã bị công phá..."
Nghĩ như thế, chủ nhân của Thang Cốc lại hướng ánh mắt nhìn về phía bốn tòa đại thành khác.
Một giây sau.
"Ta có một khỏa Minh Châu, bị bụi bặm bao phủ lâu nay."
"Bây giờ bụi bay, tỏa sáng, chiếu rọi sơn hà!"
Ở bốn tòa thành trì, bốn phương tám hướng, bốn chùm sáng thông thiên chiếu rọi trời cao, ánh sáng xông thẳng vào mây xanh, mang theo bốn tiếng thét dài.
Huy hoàng sáng tỏ, đường đường chính chính, thoải mái đầm đìa!
Tại Quang Hải Thành, Trần Tiêm Tiêm dùng tay chống trời, quang mang vô lượng ở phía sau chiếu rọi chân trời, một cỗ pháp tướng Kim Thân Phật Đà ngồi xếp bằng trong hư không.
Tại Thanh Hải Thành, Lạc Tương Tư giang hai tay ra, đại thiên thế giới trồi lên trên đỉnh đầu, tử khí lượn lờ quanh người giống như là diệt thế.
Tại Châu Hải Thành, Dương Xuân cầm Đông Hoàng Đao trong tay, Tạo Hóa Viêm cháy hừng hực, không khí nổ lốp bốp giống như đại yêu xuất thế.
Tại Lạc Hải Thành, Doanh Phượng Tiên chỉ tay lên trời mà vẽ, trên ngực treo một khỏa Nhị Nguyên Đấu Chuyển Thần Thạch, trên đỉnh đầu có ánh sáng trắng đen rất huyền ảo.
Võ Đạo Tông Sư!
Bốn vị Võ Đạo Tông Sư, bốn loại khí tức Đạo, Phật, Ma, Yêu thông thiên, cho dù là cách xa vạn dặm lại có thể liên kết cùng một chỗ, mặc dù đối với chủ nhân của Thang Cốc mà nói thì không tính là mạnh, nhưng cảm ứng ở trong cõi u minh lại làm cho khóe mắt của hắn run rẩy, một cỗ sát ý kịch liệt đến tột đỉnh chậm rãi dâng lên ở trong lòng của hắn.
Trực giác nói cho hắn biết: bốn người này phải chết! Phải giết chết bốn người này!
Hơn nữa khiến cho trong lòng chủ nhân của Thang Cốc khiếp sợ là, bốn vị Võ Đạo Tông Sư mà hắn và Tề Khôn phái đi đến bốn tòa đại thành trước đó, thế mà lúc này tất cả khí tức đều đã tiêu tán.
Rất rõ ràng…bọn hắn đã vẫn lạc!
Dừng lại một chút, chủ nhân của Thang Cốc bước ra một bước, dự định đi gạt bỏ bốn cỗ dị số này, lấy tu vi của hắn, một bước này chính là có thể vượt qua nghìn vạn dặm, nhưng sau khi bước ra một bước, cuối cùng lại thật sự chỉ là bước ra một bước, hắn không hề rời đi, cũng không có đánh vỡ hư không, vẫn đứng ở tại chỗ như cũ.
Hắn đã bị người cản lại!
Chậm rãi quay người, chủ nhân của Thang Cốc mặt không thay đổi nhìn về phía hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở trên tường thành đã ngăn cản hắn, là một thanh niên cùng với một lão nhân.
"Xin lỗi."
"Thánh Nữ nhà ta vừa mới đột phá không được bao lâu, có thể đừng đi quấy rầy nhã hứng của Thánh Nữ điện được hay không, thổ dân."
Sau khi đánh lui Khương Hằng, bốn nữ liền tạm thời tách ra, dự định tiến hành đột phá.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận