Phản Diện Siêu Cấp

Chương 128: Man Vương

 
 
 
Trấn Cương Sứ đại nhân quay người, mở hai tay ra, thoải mái mà nói ra: "Nói tóm lại, lúc đầu ta cảm thấy cái bình hoa này không đẹp, cho nên mới ném đi, ta hi vọng các ngươi có thể mua sắm cho ta một cái bình mới, đẹp đẽ hơn để đặt ở thư phòng của ta, có được hay không?"
"A đương nhiên, tiền mua bình hoa thì các ngươi có thể đi đến kế toán lĩnh."
"Ách..." Ba người Hách Liên Na, Ngả Đức Mễ, Y Lạc Lan liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên nói cái gì.
"Chuyện này...hiểu rồi, đại nhân, chúng ta sẽ mua một cái bình mới..."
"Vậy liền nhờ các ngươi a."
Trấn Cương Sứ đại nhân quay đầu lại cười nói: "Ta tin tưởng là bình hoa mà các ngươi mua, nhất định sẽ trông tốt hơn nhiều so với những mảnh vụn ở trên mặt đất kia."
---
Tại Đại Hoang Nam Cương, trong một chỗ cực sâu.
Trong một tòa thành trì tràn ngập huyết khí, nóng nảy như lửa, lúc này đang được tiến hành một cuộc họp cực kỳ bí mật, những người tham gia cuộc họp đều là các trọng thần của Man tộc, trong bọn hắn có Tộc trưởng đại bộ tộc, cũng có đại tướng quân Man tộc, thậm chí là còn có Thân Vương được Man tộc phân đất phong hầu.
Cho dù đối với đại đa số người Trung Thổ mà nói, Man tộc chỉ là man di, không có văn minh, là một chủng tộc ngu muội chưa từng tiếp nhận giáo hóa, nhưng trên thực tế văn minh của Man tộc chỉ là tương đối rớt lại ở phía sau mà thôi, cũng không có nghĩa là bọn hắn thật sự không có văn minh gì, chí ít là ở bên trong Man tộc cũng có tồn tại chế độ quyền lực.
Từ Man Vương có được quyền lợi to lớn nhất, lại đến rất nhiều Vương Hầu, tướng quân, cùng với cường giả Man tộc, còn có một số cung phụng, xây dựng lên hệ thống quyền lợi của Man tộc, loại hệ thống này cùng loại với chế độ nô lệ của hoàng triều Trung Thổ thời kỳ đầu, nhưng ở trong Trung Thổ vào lúc này, tự nhiên là lạc hậu.
Nhưng vẫn như cũ không thể phủ nhận tiềm lực mà Man tộc ẩn chứa, tối thiểu là 7 vị võ giả Man tộc tụ tập ở trong đại điện lúc này, đều không có một ai ngoại lệ, toàn bộ đều là Võ Đạo Tông Sư! Loại thực lực này, đã hoàn toàn vượt qua đại đa số thế lực đỉnh tiêm, cho dù là thánh địa võ đạo, cũng đều sẽ cảm thấy coi trọng.
Đương nhiên cho dù vậy, Man tộc vẫn không dám tùy tiện bước ra khỏi phạm vi Đại Hoang như cũ, cho dù thực lực của bọn hắn kỳ thật là mạnh hơn Phủ Đô Hộ Nam Cương, nhưng Phủ Đô Hộ Nam Cương cũng không phải một cái thế lực võ đạo độc lập, mà đứng ở phía sau Phủ Đô Hộ Nam Cương, chính là một cái hoàng triều ngàn năm cường đại.
Nếu như bọn hắn dám ỷ vào thực lực Võ Đạo Tông Sư giết ra bên ngoài Đại Hoang mà nói, đoán chừng không cần quá mấy ngày, cường giả của Đại Càn sẽ chạy tới, tiêu diệt toàn bộ bọn hắn, đây cũng là nguyên nhân tại sao những Võ Đạo Tông Sư như bọn hắn thậm chí là không dám tự mình suất quân tiến công Nam Cương Đạo.
Đồng dạng, hoàng triều Đại Càn cũng sẽ không để Võ Đạo Tông Sư xâm nhập vào Đại Hoang, nếu chưa quen cuộc sống ở nơi đây, thực sự là quá mạo hiểm.
Đây cũng là một loại ăn ý vô hình giữa song phương.
Mà vào lúc này, đối tượng mà các trọng thần Man tộc bàn luận, không thể nghi ngờ là trận chiến ở Thành Thanh Đế trước đây không lâu.
"A Nan Thỉ đã bị bắt đi."
"Đã sớm nói với hắn, không nên tùy tiện rời khỏi Đại Hoang, hắn quả thực là không chịu nghe."
"Cũng không thể trách hắn, dù sao thì đó cũng chính là một môn Tuyệt Thế Thần Công a, cho dù là chúng ta cũng không ngờ được, truyền thừa thất lạc lại có thể là một môn Tuyệt Thế Thần Công, nếu không thì thực lực của tiểu đội phái đi lúc trước cũng sẽ không chỉ giới hạn ở cảnh giới Hợp Đạo, mà là do chúng ta tự mình xuất thủ."
"Hừ, cái gì là Tuyệt Thế Thần Công, theo ta thấy nói không chừng đây chính là cạm bẫy mà hoàng triều Đại Càn đặt ra."
"Ừm..."
"Không cần nói nhiều." Một giọng nói từ trong bóng râm ở nơi sâu nhất trong đại điện đột nhiên vang lên, đè xuống lời nghị luận của mấy người khác, nương theo giọng nói, còn có một cỗ khí thế sôi trào mãnh liệt giống như thủy triều, cỗ khí thế này thậm chí còn vượt qua ba người Hoàng Thu Sinh, Long Hành Vân cùng với A Nan Thỉ đại hiển thần uy ở Thành Thanh Đế trước đây.
"Lần này là do bổn vương thất sách, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất để giao thủ và vạch mặt với Đại Càn, truyền lệnh cho toàn bộ quân đội trở về đi, thua chính là thua, tiếp tục cứng rắn chống đỡ, chẳng qua cũng chỉ là làm trò cười mà thôi."
Người nói chuyện chính là kẻ thống trị Man tộc đương thời, chúa tể Đại Hoang, Man Vương Thái Đạt Nhĩ.
Thân ảnh của Man Vương bao phủ ở trong bóng tối, cho dù là mấy vị trọng thần Man tộc khác, cũng chỉ có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn, từng người cúi đầu xuống, lộ ra thần sắc tôn kính, khác biệt cùng với Bắc Nhung, Đông Hải còn có Tây Vực, Man tộc bọn hắn là kính sợ đối với quyền lực nhất, cho nên Man tộc rất ít khi xuất hiện tình huống nội loạn.
Huống chi, lúc này người mạnh nhất Man tộc, không thể nghi ngờ chính là Man Vương đang ngồi ở sâu bên trong đại điện.
Đương nhiên, cho dù là Man Vương, cũng chỉ là Vương dị vực mà thôi, cũng không phải là Vương Trung Thổ chính thống, cho nên cũng chỉ có thể tự xưng là "Bổn vương", phóng nhãn toàn thiên hạ, người duy nhất có tư cách tự xưng là "Trẫm", cũng chỉ có vị Chân Long có được thần khí Trung Thổ, thống soái hoàng triều Đại Càn ức vạn dặm sông núi kia.
Bất quá cho dù vậy, câu nói của Man Vương vẫn khiến cho rất nhiều trọng thần cảm thấy nghi hoặc.
"Vương thượng? !"
"Nhưng nếu làm như thế, vậy thì truyền thừa thất lạc của chúng ta... ?"
"Còn có A Nan Thỉ, chẳng lẽ chúng ta sẽ mặc kệ hắn hay sao? Đó là một vị Võ Đạo Tông Sư a!"
Đối mặt với nghi vấn của đám người, Man Vương sau khi trầm mặc một hồi mới lên tiếng một lần nữa: "Lâu Phách La, ngươi hãy bí mật tiến về Trung Thổ, nghĩ biện pháp cứu A Nan Thỉ ra, dù sao thì hắn cũng là một vị Võ Đạo Tông Sư, Đại Càn hẳn là sẽ không tuỳ tiện lập tức giết chết A Nan Thỉ, miễn là còn sống, vậy thì sẽ còn có hi vọng."
"Vâng, vương thượng." Võ giả Man tộc được Man Vương điểm danh bước ra một bước, trịnh trọng nói.
Khác biệt cùng với những người khác, Lâu Phách La mặc dù cũng là trọng thần Man tộc, nhưng hắn lại phụ trách phương diện tình báo, có địa vị giống như Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Man Vương điểm danh để cho hắn tiến về Trung Thổ, dù sao thì ở trong tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ có hắn là có năng lực như thế.
"Cứ như vậy đi...còn có một việc." Ngữ khí của Man Vương bỗng nhiên trở nên có một chút băng lãnh, ẩn ẩn có một cỗ sát khí quét tới: "Mặc dù chúng ta không làm gì được Đại Càn, nhưng một cái Thuần Dương Cung xuống dốc, tộc ta còn không đến mức là không thể trêu vào, tên đệ tử Thuần Dương Cung quấy nhiễu chúng ta thu hoạch truyền thừa thất lạc, hãy tìm cơ hội giết đi a."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận