Phản Diện Siêu Cấp

Chương 862: Dối lừa

 
 
 
Trận pháp đang vận chuyển một cách nghiêm cẩn, bị mũi kiếm của Xích Tiêu Kiếm xuyên qua, thật giống như chèn một khúc gỗ vào hệ thống bánh răng vậy, hoặc là khúc gỗ bị nghiền nát, hoặc là hệ thống bánh răng sụp đổ, mà rất hiển nhiên, bằng vào uy lực của Huyết Tế Đại Trận còn chưa đủ để nghiền nát mũi kiếm Xích Tiêu Kiếm, thế là kết quả cũng rất rõ ràng.
Ầm ầm! Huyết Tế Đại Trận nổ tung, tâm thái của Man Thần cũng nổ tung.
"A A A A A A!"
Vào giờ khắc này, từ sau khi Tầm Long Sĩ đi tới Nam Cương gặp gỡ Man Thần cho đến nay lần đầu tiên nghe được vị lão yêu quái viễn cổ này phát ra tiếng thét từ trong thâm tâm.
Có một câu nói rất hay, chiến tranh không ngại dối lừa.
Từ lúc ban đầu Trần Khuynh Địch cũng đã không trông cậy vào một kiếm xuất hiện đột ngột của mình sẽ đắc thủ, dù sao thì Man Thần nói thế nào cũng là lão quái vật sống lại từ thời đại viễn cổ, tập kích bất ngờ dĩ nhiên là hữu dụng, nhưng đối phương nhất định sẽ có thể phản ứng kịp, chỉ cần hắn kịp phản ứng, thì liền có biện pháp chống lại.
Nhưng mà, chỉ cần thay đổi phương thức liền tốt.
Sau khi vận hết toàn lực đỡ được một đòn vạn phần kinh hiểm, vô luận là ai, ở trong lòng đều sẽ không tự chủ được mà buông lỏng trong một cái nháy mắt, nhưng dù vậy, Trần Khuynh Địch tin rằng Man Thần vẫn sẽ hết sức cảnh giác như cũ, muốn bắt được sự buông lỏng trong nháy mắt này, nhất định phải dùng thủ pháp càng xảo diệu hơn, thủ pháp khiến cho người ta căn bản không ngờ được.
Không ngờ được chứ gì? Kiếm của ta còn biết quẹo!
Một đòn hoàn toàn vượt qua sự nhận biết đã đánh trúng mục tiêu một cách hoàn mỹ, toàn bộ Huyết Tế Đại Trận ở dưới sự trùng kích của Xích Tiêu Kiếm nổ tung ầm ầm, huyết quang bắn tung tóe phản chiếu lấy nụ cười rực rỡ của Trần Khuynh Địch.
Con m* nó.
Ta xem về sau ai còn dám nói ta không có đầu óc! Nhìn thấy chưa! Ta vào lúc mấu chốt không phải là rất đáng tin hay sao, một loạt thao tác vận dụng tâm lý học để tập kích bất ngờ xảo diệu này...
Những người xuyên việt khác sẽ làm được sao! ?
Ở trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy toàn thân đều phảng phất như thăng hoa vậy, tiếng kêu chói tai thê lương kia của Man Thần, ở trong tai của hắn lại cực kỳ êm ái.
"Hét lớn thêm một chút nữa!"
"Để cho ta nghe rõ thêm một chút!"
Đương nhiên.
Hưởng thụ thì hưởng thụ, Trần Khuynh Địch cũng không quên chính sự, thân hình loé lên một cái, liền ôm Lạc Tương Tư rơi ra ngoài từ bên trong Huyết Tế Đại Trận vào trong ngực.
"Con m* nó?"
Là ảo giác của ta sao, Tương Tư sư muội có phải đã phát dục hay không?
Khụ khụ! Trần Khuynh Địch bỗng nhiên lắc lắc đầu, ném tà niệm ở trong lòng ra sau đầu, sau đó lập tức rút lui, kéo dài khoảng cách với trung niên vạm vỡ, đồng thời cũng hướng ánh mắt nhìn về phía phương hướng Man Thần cùng với Tầm Long Sĩ, Tầm Long Sĩ thì tạm thời không nói, trạng thái của Man Thần còn lâu mới được gọi là tốt.
"Làm sao có thể..."
"Bị đánh nát?"
"Huyết tế của ta, mục tiêu của ta, tương lai của ta..."
"Không có khả năng! !! !"
Ầm ầm! Tiếng thét chói tai của Man Thần dần dần biến thành tiếng gào thét hùng tráng, tiếng gầm quét sạch bốn phương, mang theo sự phẫn nộ như núi lửa bộc phát ẩn tàng một tia tuyệt vọng sâu đậm.
Ngay cả Tầm Long Sĩ vốn là ở cùng một phe với Man Thần, vào vào giờ khắc này cũng đều khẽ lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Man Thần, không có ai rõ ràng hơn hắn, một tên điên mất đi hy vọng sẽ đáng sợ cỡ nào, nhất là vào thời điểm thực lực của cái tên điên này còn không yếu.
Tiếng gầm gừ quanh quẩn ở trong thiên địa.
Trọn vẹn qua mấy giây, Man Thần mới ngậm miệng lại, hai mắt khép lại rồi mở ra, sự dữ tợn, phẫn nộ, tuyệt vọng ban đầu, lại phảng phất như không tồn tại mà biến mất vậy.
Thay vào đó là lạnh lùng thấu xương.
"Rất tốt." Man Thần chậm rãi mở miệng nói, thanh âm giống như hàn băng vạn năm.
"Làm tốt lắm." Ánh mắt của Man Thần trực tiếp nhắm vào Trần Khuynh Địch: "Áo Mễ Gia, ta và ngươi rốt cuộc có thù hận gì? Ngươi thế mà lại không tiếc làm đến nước này cũng phải phá hư kế hoạch của ta, thậm chí là đối đầu cùng với Tà Thần A Nhĩ Pháp, hiện tại ta đã bắt đầu hoài nghi, ngươi rốt cuộc có phải là Thiên Ngoại Tà Thần hay không?"
Trần Khuynh Địch nhíu lông mày lại: "Hả?"
"Nói thật, đây cũng là ý kiến của bản thân ta, ta không phục, cũng không tin thổ dân dị thế giới cũng có thể phá được kế hoạch tỉ mỉ do ta thiết kế, so với chuyện này, ta càng muốn tin tưởng ngươi cùng với ta là một loại người, mà không phải là cái gì Thiên Ngoại Tà Thần, ngươi nói sao, Trần Khuynh Địch?"
Nói đến đây, Man Thần không lên tiếng nữa, mà là dùng nguyên thần truyền âm hỏi: "Người xuyên việt?"
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Trần Khuynh Địch cũng truyền âm: "Ngươi cũng thế?"
Man Thần ngẩn người, đột nhiên cười như điên: "Ha ha ha ha ha! Thì ra là thế, là như vậy sao, cũng phải, ta thực sự là phạm phải hồ đồ rồi, Thiên Ngoại Tà Thần? Thiên Ngoại Tà Thần! Ha ha ha ha, không sai, nói đến, ngươi cũng coi như là Thiên Ngoại Tà Thần a? Thật giống như ta? Ha ha ha ha ha!"
"Ách…" Nhìn Man Thần cười như điên, Trần Khuynh Địch đột nhiên cảm thấy có một chút phát lo.
Tên ga hỏa này không phải đã điên rồi chứ?
"Ta rất tốt." Phảng phất như có thể nghe được tiếng nói ở trong lòng của Trần Khuynh Địch, Man Thần đột nhiên ngưng cười, ngẩng đầu nói ra.
"Tốt trước đó chưa từng có."
"Xem ra ta cuối cùng cũng không phải là nhân vật chính, nghịch thiên mà đi là vẫn quá khó khăn, bất quá Trần Khuynh Địch, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng, ngươi còn kém xa lắm!"
Man Thần trực tiếp tản đi quang ảnh ở trên người, hiển lộ ra chân thân, giống như là Trần Khuynh Địch nhìn thấy trước đó vậy, là một lão đầu để ria mép hèn mọn, không nhìn thấy một chút bá khí nào, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được vị đại gia này cùng với vị trung niên vạm vỡ ở trên trời kia là cùng một người.
"Tế thiện thi!" Chỉ thấy Man Thần dùng hai tay kết ấn, dồn khí đan điền, phát ra một tiếng quát nhẹ.
Vừa dứt lời, trung niên vạm vỡ ở giữa không trung chính là chấn động toàn thân, sau đó khí tức ở trên người bắt đầu tăng vọt lần thứ hai, đồng thời vọt tới về phía Man Thần.
Cùng lúc đó…
"Tế ác thi!"
Bản thân Man Thần cũng bắt đầu biến hóa kỳ diệu, thân thể nguyên bản ngưng thực vào thời khắc này thế mà bắt đầu hòa tan, bắt đầu trở nên hư ảo, phảng phất như một hình bóng.
Man Thần cùng với trung niên vạm vỡ, một hư một thực, cứ như vậy đụng thẳng vào nhau ở giữa không trung, trong chớp mắt, ánh sáng trắng nóng bỏng lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra, chờ sau khi quang mang tán đi, vô luận là trung niên vạm vỡ hay là lão đầu hèn mọn, toàn bộ đều biến mất, còn dư lại cuối cùng, chỉ có một vị thiếu niên mà Trần Khuynh Địch chưa bao giờ thấy qua. Mái tóc màu đen đón gió tung bay, cũng cởi trần, mang theo đủ loại hình xăm đồ đằng, khoác lên áo da thú, chân đạp chiến ngoa, tràn đầy phong cách ngỗ ngược, hai đầu lông mày càng là lộ ra một cỗ khí thế mà người trẻ tuổi mới có, khí chất quanh người thế mà có một chút tương tự với Trần Khuynh Địch.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận