Phản Diện Siêu Cấp

Chương 1091: Người bình thường

 
 
 
Bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện ra chỗ quái dị của Võ Nguyên Hanh. Rõ ràng là nói ra một từ như vậy, nhưng thần sắc của Võ Nguyên Hanh lại có vẻ rất bình thường, phảng phất như đang nói một từ thông thường vậy, chuyện này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
"Võ Tướng quân, ngài không cảm thấy danh tự lĩnh vực tuyệt đối rất kỳ quái hay sao?"
"Kỳ quái?" Võ Nguyên Hanh hơi nghi hoặc một chút, nói: "Lực trường xác thực là rất kỳ quái, nhưng lĩnh vực tuyệt đối thì ta cảm thấy rất bình thường, huống hồ ta cũng không chỉ có dùng mỗi lĩnh vực tuyệt đối."
Trần Khuynh Địch nghe xong lập tức cảm thấy kinh dị: "Còn có thứ khác?"
"Đúng thế."
Có lẽ là cảm thấy vị "chí cường giả mới lên cấp" Trần Khuynh Địch này thế mà lại phối hợp chiến đấu với mình như vậy, hơn nữa còn không có dùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép chính mình, ngược lại còn đè thấp cảnh giới giao thủ cùng với mình, độ thiện cảm của Võ Nguyên Hanh hiện tại đối với Trần Khuynh Địch là rất cao, hơn nữa lại là người một nhà.
Cho nên hắn cũng không có tận lực giấu diếm, mà trực tiếp giải thích:
"Ngoài ra, ta còn dùng thuộc tính cường hóa toàn bộ, khí huyết cường hóa cao cấp, cường hóa cương khí cao cấp, cường hóa nguyên thần cao cấp, lực lượng bội hóa, nguyên thần gia tốc, hàng rào vô hạn, nguyên khí Thiên Giới, năng lượng miễn dịch mặt trái, Chính Nghĩa bền bỉ, uy quang cố định, cường hóa làn da, cường hóa nội tạng, mắt rồng, giới hạn cảm giác, tái sinh siêu tốc, kháng tính tinh thần..."
Ông trời ơi!
Võ Nguyên Hanh đã tuôn ra một loạt từ ngữ chuyên ngành.
Mà Trần Khuynh Địch thì đã sớm ngây người.
Con m* nó, trách không được ngươi lại cường hãn như vậy! Buff một hơi năm mươi loại, khí huyết, đến cương khí, lại đến nguyên thần, công kích, tốc độ, phòng ngự, sức khôi phục, sức bền bỉ, cơ hồ là không có bỏ sót, ngươi con m* nó có phải là chơi nổi hay không?
Đồng thời Trần Khuynh Địch cũng hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải là năng lực của Võ Nguyên Hanh.
Không bằng nói…
Truyền thừa! Đúng! Võ Nguyên Hanh nhất định là chiếm được truyền thừa của một người xuyên việt!
Ầm ầm! Bởi vì nguyên nhân phân tâm, Trần Khuynh Địch nhất thời bị Võ Nguyên Hanh đập bay ra ngoài một lần nữa, bất quá sau khi đập bay Trần Khuynh Địch, Võ Nguyên Hanh cũng không có truy kích.
"Quả nhiên, loại trình độ này là còn chưa đủ sao." Cắm Phương Thiên Họa Kích ở trên mặt đất, Võ Nguyên Hanh thở dài bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Trần Khuynh Địch lần thứ hai, nói: "Đại đô đốc, xin ngài hãy hạ tử thủ."
"Hả?" Trần Khuynh Địch bay trở về, mặc dù bị đập bay, nhưng dựa vào một thân kim cương bất hoại cùng với năng lực khôi phục nhanh chóng, Trần Khuynh Địch cũng không có gì đáng ngại, tối đa là chỉ có một chút choáng đầu, bất quá khiến cho hắn vui mừng chính là, sau một phen chiến đấu này, hắn đã có thể cảm ứng được cái khiếu huyệt thứ hai.
"Hạ tử thủ? Có ý gì?"
"Mời Đại đô đốc dùng thực lực Kích Toái Mệnh Tinh chiến đấu cùng với ta."
Võ Nguyên Hanh hết sức nghiêm túc lặp lại thêm một lần, ánh mắt cũng hết sức chăm chú, nói: "Cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan là vẫn còn chưa đủ, thứ ta cần là nguy cơ sinh tử chân chính."
"Còn xin Đại đô đốc giúp ta một chút sức lực."
Trần Khuynh Địch khẽ co quắp khoé miệng.
M* nó.
Bây giờ phải làm sao?
Trần Khuynh Địch thử kết nối với tinh vân Thuần Dương, kết quả là ở bên tai liền vang lên tiếng đáp lại rất máy móc: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Trần Khuynh Địch: "? ? ?"
Đáng chết! Đây là Mệnh Vận Tinh Vân của ta cơ mà?
Mà ở phía đối diện, thấy Trần Khuynh Địch chậm chạp không có bộc phát ra lực lượng chí cường giả, Võ Nguyên Hanh hơi nghi hoặc một chút mà hỏi: "Đại đô đốc? Vì sao còn chưa xuất thủ?"
Trần Khuynh Địch đảo con ngươi một vòng.
Tiếp đó chỉ thấy hắn giang hai tay ra, lộ ra một nụ cười nói: "Võ Tướng quân nói thế là sai rồi, tạm không nói tới danh tiếng hiền lành lòng dạ từ bi của Trần mỗ ta, chỉ là bằng vào giao tình của chúng ta, ta cũng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này..."
"Ta và Đại đô đốc có giao tình gì sao?"
"Ách, không cần nhiều lời!" Trần Khuynh Địch cấp tốc nói ra: "Huống hồ tướng quân ngài cần gì phải cưỡng cầu chứ, bây giờ Đại Càn còn cần ngài xuất lực, nếu như ngài bởi vì trận giao thủ giữa chúng ta mà bị trọng thương, ta làm sao có thể bàn giao với Thánh Thượng, lấy thiên tư của ngài, không cần làm như thế hẳn là cũng có thể Kích Toái Mệnh Tinh chứ?"
Võ Nguyên Hanh nghe vậy liền nhếch mép một cái, cuối cùng khổ sở lắc đầu nói:
"Vô dụng."
"Đại đô đốc có chỗ không biết."
"Bằng vào thiên tư của ta, nhất định sẽ không thể trở thành chí cường giả."
Trần Khuynh Địch: "?? ?"
Võ Nguyên Hanh, một vị Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất thần bí nhất Trung Nguyên. Nhưng cùng lúc cũng là Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất mạnh nhất Trung Nguyên, mà một vị nam nhân như vậy, có thể nói chính là thiên kiêu chi tử, thật giống như A Sử Na Lam vậy, từ khi xuất đạo cho đến nay liền không đâu địch nổi, quét ngang thiên kiêu cùng thế hệ, đây cơ hồ là sự tình đương nhiên theo lẽ thường, nhưng sự thật lại không phải là như thế.
Đây cũng là sự tình mà vô số người trăm mối vẫn không có cách giải.
Bởi vì sự quật khởi của Võ Nguyên Hanh, giống như là từ một viên đá bể ra vậy, không có bất kỳ sự báo hiệu nào.
Đại khái là vào hơn hai trăm năm trước, A Sử Na Lam hăm hở chính thức đạt đến tu vi Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm, sau đó đích thân suất quân tiến công Bất Phá Thiên Quan, Đạo Binh cực phẩm Ô Đề Nguyệt phối hợp với bí pháp thời gian quả thực là không đâu địch nổi, đánh cho Đại Đô Hộ Bắc Nhung Trương Tắc cũng đều chỉ có thể tử thủ ở trong Bất Phá Thiên Quan.
Khi đó A Sử Na Lam thậm chí còn được tôn xưng là Hỏa Luyện Kim Đan mạnh nhất.
Cũng chính là vào lúc kia, Võ Nguyên Hanh đứng ra.
Xuất phát từ Thành Thượng Kinh, mất một canh giờ đi đến Bất Phá Thiên Quan, sau khi trình diện liền không nói hai lời, Phương Thiên Họa Kích trong tay nhắm thẳng vào A Sử Na Lam, trực tiếp triển khai đại chiến.
Mà trận chiến này cũng khẳng định địa vị Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất của Võ Nguyên Hanh cùng với A Sử Na Lam.
Hai người đánh nhau trước sau ba lần, thời gian kéo dài tới nửa tháng.
Ở trong ba lần đại chiến này, cơ hồ mỗi lần đều là Võ Nguyên Hanh chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn là thượng phong tuyệt đối, A Sử Na Lam thay vì nói là đánh ngang tay với Võ Nguyên Hanh, không bằng nói là dựa vào ưu thế tốc độ của mình dây dưa cùng với Võ Nguyên Hanh, muốn nhờ vào đó tìm ra sơ hở cùng với nhược điểm của Võ Nguyên Hanh.
Nhưng hắn không tìm được, bởi vì Võ Nguyên Hanh không có bất kỳ sơ hở cùng với nhược điểm nào! Công kích, tốc độ, phòng ngự, khí huyết, cương khí, nguyên thần, sức khôi phục, cường độ nhục thể, Võ Nguyên Hanh giống như là một siêu cấp chiến sĩ tràn đầy thuộc tính, hắn không cần cái gì là pháp tắc thời gian, bởi vì thứ đó không có tác dụng đối với hắn, hắn không cần võ học gì, bởi vì lực lượng của hắn đều lợi hại hơn so với bất luận võ học gì, hắn thậm chí còn không cần bất luận phòng ngự gì, bởi vì ngươi thậm chí còn không tìm thấy phương pháp tạo thành tổn thương hữu hiệu đối với hắn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận