Phản Diện Siêu Cấp

Chương 147: Hiểu lầm

 
 
 
Lạc lão đầu sau khi nghe xong tin tức liền giật mình.
"Cái này sao được? !"
Lúc ấy lão liền mặc vào chiến giáp mấy chục năm không mặc đến, dẫn theo con ngựa già gầy ốm, xách thanh thương gỉ sét lên, liền muốn đi đến Thành Thanh Đế đồng sinh cộng tử cùng với cháu gái của mình, nếu không phải là bị vệ binh ở cửa thành ngăn cản, lão bây giờ nói không chừng đã thực sự giết tới Thành Thanh Đế.
Kết quả là không đi được đến Thành Thanh Đế, lại không lấy được tin tức của cháu gái, Lạc lão đầu mấy ngày nay là nước không uống cơm không ăn, tóc trắng đều rơi mất mấy sợi, rất sợ cháu gái của lão lấy thân tuẫn quốc ở Thành Thanh Đế, vậy thì lão làm sao xứng với con của lão a. Thẳng đến gần nửa tháng sau mới nhận được tin tức của cháu gái từ bồ câu đưa tin.
Sau đó Lạc lão đầu liền phát hiện ra một tình huống rất lúng túng, bản thân lão không biết đọc chữ.
Năm đó vào thời điểm lão ở Thành Thanh Đế, tất cả thời gian đều là dành để đi liều mạng với Man tộc, làm gì còn có thời gian đi học chữ, lúc ấy lão còn nói với hào khí ngất trời: Văn hóa? Văn hóa có thể giết Man tộc sao? Lão tử mới không cần văn hóa gì, kết quả là mới xảy ra tình huống lúng túng như bây giờ.
Năm đó không học chữ, quả thực là quá thua thiệt. Sau khi tốn mấy đồng tiền để thư sinh nghèo ở đầu đường giúp lão đọc một lần, lão mới xem như là biết được nội dung ở trong thư.
"Thành Thanh Đế đại phá đại quân Man tộc, Tương Tư lập được công đầu, lấy được sắc phong của Trấn Cương Sứ đại nhân, ông nội yên tâm, cháu qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến thăm ngài."
Lời này lập tức khiến cho Lạc lão đầu vui mừng. Ai cha, Thành Thanh Đế đại phá đại quân Man tộc? Đánh thật hay a! Hơn nữa cháu gái nhà ta còn lập được công đầu? ! Quá tuyệt vời!
Lạc gia ta ở Nam Cương Đạo đánh mười mấy đời cùng với Man tộc, rốt cục cũng cho ra một người lập được công đầu! Hơn nữa còn được Trấn Cương Sứ đại nhân coi trọng, đó thế nhưng chính là Trấn Cương Sứ đại nhân a! Là trời ở Thành Thanh Đế, là thủ hộ thần của Thành Thanh Đế, cháu gái nhà mình lại được hắn coi trọng? ! Làn này cháu gái nhà mình thế nhưng là quang tông diệu tổ, trở nên nổi bật a!
"Tốt tốt!"
Sau khi nhận được tin tức, Lạc lão đầu liền mời hàng xóm láng giềng đi đến tửu lâu đắt tiền nhất ăn một bữa, nghe những người hàng xóm khen cháu gái nhà mình có tiền đồ, ai nói nữ tử không bằng nam, Lạc lão đầu chính là tâm hoa nộ phóng, cả người đều cảm thấy trẻ ra mấy tuổi, hận không thể đi lên sa trường tái chiến thêm mấy hồi.
Sáng sớm, Lạc lão đầu liền đi ra ngoài mua rượu, dự định uống một trận thật tốt. Kết quả kém chút nữa đã doạ cho lão muốn đau tim.
Lão tử đã nhìn thấy cái gì?
Lạc lão đầu mở to hai mắt, nhìn chằm chặp vào hai đạo nhân ảnh trên đường phố, một nam một nữ, hai người ở rất gần, trong tay của người nam đang cầm một cái vòng tay màu đỏ, vừa nhìn đã cảm thấy đó là tín vật đính ước, mà người nữ thì là sắc mặt do dự, động tác cũng là chập trùng bất định, dường như là đang suy nghĩ.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là nữ tử kia có bóng lưng cực kỳ quen thuộc, Lạc lão đầu đi đến hai bước, lập tức cảm thấy quen thuộc hơn, lại đi thêm hai bước, m* nó! Đó…không phải cháu gái ngoan nhà ta hay sao!
Cháu gái đã trở về?
Không đúng, đã trở về sao không đến thăm lão già ta... Chờ đã! Lạc lão đầu mở to hai mắt, ánh mắt lập tức liền rơi vào bên cạnh cháu gái bảo bối của mình, ở trên người của nam tử cầm vòng tay kia.
Dáng dấp ngược lại là rất phong nhã, có mấy phần tư thế oai hùng của bản thân lão lúc tuổi còn trẻ, nhưng cái bộ dạng lớn lên này nhất định là một tên tiểu bạch kiểm! Quần áo trên người cũng không tệ, giống như là rất có tiền... Hừ! Nhất định là tiền do tên tiểu bạch kiểm này lừa gạt được! Về phần nụ cười trên mặt, Lạc lão đầu càng xem càng cảm thấy hắn cười rất gượng gạo.
Nói tóm lại, Lạc lão đầu chỉ dùng một giây đồng hồ liền đoán được thân phận của đối phương. Đó là một tên tiểu bạch kiểm! Một tên tiểu bạch kiểm rất biết lừa gạt thiếu nữ!
Nhìn cái vòng tay kia đi, không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa ở phía trên lại còn có cương khí chấn động, hiển nhiên là có phẩm cấp không thấp, không phải là tiểu bạch kiểm kinh nghiệm phong phú làm sao sẽ cầm loại vật này đi tán gái? Xem ra cái tên này chính là cảm giác được cháu gái bảo bối nhà mình có tiền đồ, là một cái đùi tốt để ôm, là người xấu muốn lừa gạt tình cảm của cháu gái bảo bối!
Ý niệm tới đây, Lạc lão đầu chính là nổi giận đùng đùng, giận đến mức râu tóc dựng lên, cả người phảng phất như lập tức trở về tới 50 năm trước, vào thời điểm bản thân tung hoành sa trường quát tháo phong vân, bước một bước liền vọt tới trước mặt Lạc Tương Tư cùng với tên tiểu bạch kiểm kia, trực tiếp phất tay cắt ngang hai người, sau đó bảo hộ cháu gái bảo bối của mình ở sau lưng.
"Ta sẽ không giao Tương Tư cho một tên tiểu bạch kiểm như ngươi a! !! !!" Đây chính là một người ông nội, gầm thét đối với kẻ xấu tà ác có ý đồ ra tay với cháu gái bảo bối có tiền đồ của nhà mình.
Trần Khuynh Địch: "? ??
Lạc Tương Tư: "? ??"
Không thể nghi ngờ, vô luận là Trần Khuynh Địch hay là Lạc Tương Tư, tất cả đều bị kinh hãi. Nhất là Lạc Tương Tư, trọn vẹn kinh ngạc một hồi mới phản ứng được: "Ông nội?"
"Ông nội? !" Trần Khuynh Địch há to miệng, sau đó mới chỉ chỉ vào bản thân: "Tiểu bạch kiểm? ??"
Con m* nó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mà bản thân lại bị người khác coi là "Tiểu bạch kiểm" a?
Trần Khuynh Địch lập tức rất là bất mãn, bản thân hắn rất giống với tiểu bạch kiểm hay sao? Hãy nhìn quần áo của hắn đi, loại vải vóc này, nhìn lại khí chất cao quý trên toàn thân cao thấp của hắn đi, còn có cái tu vi võ đạo cao thâm này, thấy như thế nào cũng đều là loại nhân sĩ thành công kia có được hay không, coi như kém hơn một chút, đó cũng là một tên phú nhị đại thành công.
Tại sao lại biến thành một tiểu bạch kiểm đây? !
Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch xoắn xuýt về vấn đề "Tiểu bạch kiểm", Lạc Tương Tư đã kịp phản ứng thì gương mặt đỏ bừng: "Ông nội đang nói cái gì vậy!
"Tương Tư a, cháu còn trẻ, không biết giang hồ hiểm ác a!" Lạc lão đầu dùng vẻ mặt đau lòng nhức óc nói: "Ở bên trên giang hồ thế nhưng là có rất nhiều người như hắn chuyên môn nhắm tới các thiếu nữ có tiền đồ, lừa tiền lừa sắc, không biết có bao nhiêu thiếu nữ đã bị bọn hắn lừa, mối tình đầu của ông nội vào năm đó, khụ khụ khụ, nói tóm lại, tất cả những dạng người này đều không phải là người tốt!"
"Ông nội thực sự là..." Gương mặt của Lạc Tương Tư dở khóc dở cười, nàng còn không hiểu rõ được lời của ông nội hay sao, nghe câu nói mà ông nội vừa thốt ra kia, Lạc Tương Tư liền biết được ông nội nhất định là đã hiểu lầm cái gì.
"Ông nội hiểu lầm rồi!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận