Phản Diện Siêu Cấp

Chương 467: Muốn ngủ với ai

 
 
 
"Trần Khuynh Địch..." Huyền Lưu Ly chắp tay ở trước ngực, dùng mặt mũi từ bi nói ra, nhưng ở dưới đôi lông mày đẹp, ở bên trong đôi mắt màu vàng bỗng nhiên lóe lên một tia huyết quang.
Từ sau khi đi đến Tây Cương Đạo một chuyến, Huyền Lưu Ly đã đại triệt đại ngộ, phát hạ đại nguyện, lấy nguyện lực thôi động tu vi của bản thân, từ đó đột phá đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, mà đại nguyện nàng phát hạ, thì là: chiến một trận thống thống khoái khoái cùng với Trần Khuynh Địch.
Hôm nay nàng đi tới Thành Thượng Kinh, một phương diện là vì nhiệm vụ mà Phương Trượng giao cho, mà phương diện còn lại thì vì tư tâm của mình.
Trọng yếu hơn chính là..
"Phật Tử lần này dường như cũng đi cùng với Trần Khuynh Địch."
"Vừa vặn cũng mang nàng trở về Phật Môn."
---
Ở trong Đông Cung của Thái Tử.
"Tại sao lại dùng phương thức tuyển chọn để tuyển ra vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ? ! Phụ hoàng không phải là đã giao toàn quyền chuyện này cho bản cung hay sao? Vì cái gì?"
Đối mặt với sự giận dữ của Thái Tử, Lưu Cẩn ngay cả một câu cũng đều không nói, chỉ đứng yên lặng hầu hạ ở một bên, đương nhiên là Thái Tử cũng không cần hắn phải nói chuyện, Thái Tử chỉ là khó có thể kiềm chế loại cảm giác mất đi khống chế này, phải biết rằng từ khi Thánh Thượng Đại Càn giao việc kiến tạo Cẩm Y Vệ cho Thái Tử, hắn liền xem Cẩm Y Vệ như là thế lực của mình.
Chỉ là gần đây quá bận rộn về sự tình bảo ngọc Phượng Hoàng, cho nên Thái Tử mới không tập trung vào sự tình Cẩm Y Vệ, có trời mới biết là vừa mới không để ý một chút, gà vốn dĩ đã nấu chín, thế mà lại để vuột mất! Nếu để cho những người khác lấy mất vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, vậy thì cái thân phận Thái Tử này của hắn còn có tác dụng gì? Chớ đừng nói chi là Thái Tử hắn còn muốn xem Cẩm Y Vệ như là thẻ đánh bạc để sử dụng vào lúc tạo phản.
"Không được, tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này phát sinh."
Thái Tử đi đi lại lại trong đại điện, hai mắt lấp lóe lãnh quang, bây giờ thánh chỉ đã được truyền ra, hắn tự nhiên là không thể nào kháng chỉ, đã như vậy thì cũng chỉ có thể mở ra lối riêng, nghĩ biện pháp để người của mình tham gia kỳ tuyển chọn, hơn nữa còn phải trổ hết tài năng ở trong đám người tham gia, trở thành tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ mới được.
"Đáng chết." Thái Tử hít vào một hơi thật sâu, sau khi tỉnh táo lại ngồi về vị trí của mình, đập vỡ tay vịn ghế gỗ.
"Khương Hằng, không được, mặc dù hắn có vận khí phi phàm, thiên phú cũng không tệ, nhưng vẫn quá yếu, cho dù nắm giữ tu vi Hợp Đạo Tôn Giả thì vẫn không thể cam đoan có thể thông qua kỳ tuyển chọn, hơn nữa gần đây cũng không liên lạc được với hắn."
Thẳng đến cái thời điểm này, Thái Tử mới phát hiện ra sơ hở của mình.
Thân làm người sống qua 300 năm, bề ngoài của Thái Tử rất là trẻ tuổi, nhưng trên thực tế vẫn chính là võ giả thế hệ trước, cho nên những nhân vật mà thường ngày hắn trao đổi phần lớn đều là võ giả thế hệ trước, ở trong võ giả thế hệ trẻ tuổi hắn cũng chỉ lôi kéo được một người là Khương Hằng, mà còn là nguyên nhân bởi vì Khương Hằng tự đề cử bản thân với hắn.
Kết quả là cho tới bây giờ, sau khi Thái Tử suy nghĩ kỹ một chút, ở dưới tay hắn thế mà không có một người nào có thể dùng được!
Cũng không phải nói là ở dưới tay của Thái Tử không có người, nếu thật sự liệt kê ra, Võ Đạo Tông Sư cũng có mấy người, không nói đến những cái khác, Lưu Cẩn ở bên cạnh hắn chính là một vị Võ Đạo Tông Sư lâu năm, nhưng vấn đề là, ở trong thánh chỉ lần này Thánh Thượng Đại Càn đã biểu lộ rõ ràng, phạm vi tuyển chọn chỉ là ở bên trong võ giả trẻ tuổi!
Cái điều kiện này đã trực tiếp khóa cứng sự lựa chọn của Thái Tử.
"Đáng chết!"
Nhân vật có tiếng tăm ở trong thế hệ trẻ tuổi, lại dễ dàng bị ta khống chế, còn có thực lực mạnh, đủ để trổ hết tài năng ở bên trong kỳ tuyển chọn...
Thái Tử đột nhiên hấp háy mắt, sờ cằm một cái.
Đây không phải là có một nhân vật như vậy hay sao! ?
"Lưu Cẩn!" Thái Tử nhìn về phía Lưu Cẩn đứng ở bên cạnh, nghiêm túc nói ra: "Ngươi hãy ra ngoài đi! Mang Trần Khuynh Địch đến đây cho ta!"
Không sai! Trần Khuynh Địch không phải chính là người phù hợp hoàn mỹ với nhân vật mà hắn muốn tìm kiếm hay sao!
"Hắt xì!" Vừa mới trở lại gian phòng khách sạn, Trần Khuynh Địch bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Gặp quỷ, đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại có người muốn ám toán ta?
Không đợi Trần Khuynh Địch nghĩ ra nguyên do, Trần Tiêm Tiêm ở bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ!"
"Sư huynh, huynh nhìn xem gian phòng này nhỏ như vậy, ta cảm thấy chỉ có thể dung nạp tối đa hai người."
Trần Tiêm Tiêm liếc nhìn Dương Xuân, gằn từng chữ nói ra: "Ta đang muốn nói là, Xuân sư muội đi đường xa đến đây, cũng không thể để cho nàng chen chúc cùng với chúng ta ở trong một gian phòng nhỏ, không bằng để ta xuống lầu thuê thêm một gian phòng cho Xuân sư muội, ở ngay bên cạnh gian phòng của chúng ta thì như thế nào?"
Lời nói của Trần Tiêm Tiêm vừa dứt, thần sắc của Dương Xuân liền biến đổi.
"Yên tâm đi! Xuân sư muội!" Trần Tiêm Tiêm đặt hai tay lên bên trên bờ vai của Dương Xuân, trên khắp khuôn mặt đều là nụ cười chân thành: "Ta cam đoan sẽ chọn cho ngươi một gian phòng có hiệu quả cách âm thật tốt, mặc kệ ta và sư huynh làm cái gì ở trong phòng, ngươi cũng sẽ tuyệt đối không nghe thấy một chút âm thanh nào."
Khóe miệng của Dương Xuân co giật, đột nhiên nhìn về phía Trần Khuynh Địch, nói: "Đại ca ca, Xuân nhi sợ tối, buổi tối không dám đi ngủ một mình!"
Vừa nói, Dương Xuân còn vừa chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt rất đáng yêu.
Trần Khuynh Địch còn chưa nói gì, Trần Tiêm Tiêm liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là hành vi vô sỉ cỡ nào!
"Ha ha." Dương Xuân chuyển mắt ném cho Trần Tiêm Tiêm một cái ánh mắt mỉa mai.
"Cho nên đại ca ca, buổi tối ta phải có người ngủ cùng, nếu không thì hãy để cho Tiêm Tiêm tỷ thuê một gian phòng mới a, yên tâm đi Tiêm Tiêm tỷ, ta đảm bảo là gian phòng kia tuyệt đối sẽ không có một chút hiệu quả cách âm nào, mặc kệ buổi tối ta cùng với đại ca ca phát sinh ra chuyện gì, ngươi cũng đều nhất định sẽ nghe thấy rõ rõ ràng ràng."
Trần Tiêm Tiêm: "! !!"
"Khụ khụ!"
Trần Tiêm Tiêm dùng sức bóp bả vai của Dương Xuân, nhìn qua giống như là đang ôm Dương Xuân vào trong lòng, nói: "Được lắm, nhóc con."
Dương Xuân hạ giọng, nhướn lông mày lên, nói: "Ngươi cũng thế."
Chỉ chốc lát sau, hai người liền tách ra như thiểm điện, gần như đồng thời mở miệng nói:
"Đại ca!"
"Sư huynh!"
"Huynh muốn ngủ cùng với ai? !"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Âm thanh hai bên trái phải cuối cùng đã khiến cho Trần Khuynh Địch tỉnh lại từ bên trong sự trầm tư, khá là ngạc nhiên mà nhìn Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân, hỏi: "Các muội đang nói cái gì thế?"
"Hai người các muội hãy ngủ cùng với nhau đi, ta thì thuê một gian mới, không phải là sẽ rất tốt hay sao?" Trần Khuynh Địch chỉ chỉ vào Dương Xuân, sau đó chỉ chỉ vào Trần Tiêm Tiêm, dùng vẻ mặt đương nhiên nói ra.
Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân: "..."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận