Phản Diện Siêu Cấp

Chương 587: Chấp niệm

 
 
 
"Hư không, thiên địa, đúng rồi..." Trần Khuynh Địch cắn răng, vừa chịu đựng đau nhức kịch liệt, vừa tận lực bảo vệ tâm thần của mình, trước đó hắn vì tiếp dẫn Tam Vị Chân Hỏa đã dung nhập tâm thần vào trong hư không, cảm ngộ Thiên Đạo, vốn dĩ Võ Đạo Tông Sư căn bản sẽ không có năng lực cảm ngộ Thiên Đạo, nhưng mà ở dưới sự trợ giúp của Tam Vị Chân Hỏa lại có thể làm được. Đây là kiếp nạn, đồng thời cũng là một cây cầu kết nối với thiên địa. Chỉ dựa vào bản thân là không có cách nào đối kháng với Tam Vị Chân Hỏa, muốn đối kháng với nó, nhất định phải cầu trợ thiên địa.
"Tóm lại là phải thử một phen!" Nhắm hai mắt lại, Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy linh hồn của bản thân phảng phất như xuất khiếu vậy, suy nghĩ càng bay càng cao, bay ra khỏi mật thất bế quan, thẳng vào bầu trời, phảng phất như muốn dung nhập vào bên trong thế giới.
Mà gần như đồng thời...
Long Thiên Tứ ngồi ở cửa mật thất bỗng nhiên quay đầu, sau đó mỉm cười nói: "Tốt xấu gì cũng coi như là đã tìm đúng đường, rất tốt rất tốt."
Võ giả đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, luôn cảm thấy chỉ cần chịu đựng lực lượng của Tam Vị Chân Hỏa là được, nhưng bọn hắn cũng không thử nghĩ một chút, Tam Vị Chân Hỏa thế nhưng là kiếp số thiên địa, hơn nữa còn là loại vô cùng vô tận kia, nếu như là võ giả Kích Toái Mệnh Tinh thì cũng thôi đi, chỉ là một vị Võ Đạo Tông Sư thì lấy cái gì để tiếp nhận? Cho nên từ lúc ban đầu, võ giả muốn đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, thì không thể đặt lực chú ý ở bên trên Tam Vị Chân Hỏa.
Phiến thiên địa này mới là cơ sở.
"Nếu như sớm nói cho ngươi, thì sẽ không đạt được hiệu quả thuế biến, bất quá cuối cùng ngươi vẫn không cô phụ hi vọng của tông chủ và lão phu, kể từ đó, xác xuất thành công tối thiểu có thể gia tăng thành 30%."
"Chỉ cần có thể vào trước khi nhục thân bị thiêu chết, linh hồn quay lại, lập ra đại đạo, hẳn là sẽ có thể thành công đột phá."
"Không nên để cho lão phu thất vọng!"
Long Thiên Tứ dùng hai mắt nóng bỏng nhìn vào mật thất bế quan, tự lẩm bẩm.
Vậy mà vào lúc này, trên gương mặt của Trần Khuynh Địch lại lộ ra sự chấn kinh. Hắn quả thật là đã dung nhập tâm thần vào trong hư không, xâm nhập vào bên trong Thiên Đạo, vốn cho rằng cứ như vậy, là hắn sẽ có thể cảm ngộ Thiên Đạo, hiểu rõ bản chất của Tam Vị Chân Hỏa, từ đó lý giải cách làm sao để đối kháng với nó, nhưng kết quả là không đợi hắn lấy lại tinh thần, một cỗ cảm giác giống như rơi từ trên mây xuống trong nháy mắt liền tác dụng lên trên người của hắn.
Một giây sau...
"Hả?" Đập vào mắt của Trần Khuynh Địch, không phải là thiên địa hư vô, mà là một tòa đại sảnh có phần quen thuộc.
"Nơi này là?"
Trần Khuynh Địch ngây cả người, đột nhiên, ở phía sau của hắn truyền đến một giọng nói già nua: "Đây là ước hẹn cơ duyên trước đó, lúc trước tiên tổ Tiêu gia chúng ta chính là dựa vào môn kỳ thuật này để bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, ta có thể đột phá cũng là bởi vì nó, bây giờ ta sẽ đưa nó cho Trần tiểu hữu, xem như báo đáp ân tình ngươi cứu ta khỏi bí cảnh Hạo Nhiên, mời tiểu hữu tuyệt đối không nên cự tuyệt."
Trần Khuynh Địch cứng đờ xoay người, chỉ thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng, nhìn qua vô cùng tiều tụy, chính là đang đưa một quyển sách ố vàng cho hắn.
"Lão tiền bối..." Trần Khuynh Địch không nói nên lời, trên thực tế là hắn vẫn còn đang ở trong sự khiếp sợ, căn bản là không nói được, nhưng thân thể của hắn lại tự tác chủ trương hành động, giống như là trước kia, nói ra miệng một câu lão tiền bối, sau đó liền im bặt mà dừng, không nói thêm gì nữa, nhưng sau đó chỉ thấy đối phương lên tiếng một lần nữa: "Mặt khác, còn có một chuyện, ta hy vọng có thể nhờ tiểu hữu, ngươi có thể đáp ứng ta không?"
Trần Khuynh Địch biết cái cảnh tượng này.
Không sai, lúc trước vào thời điểm Tiêu gia trở nên hỗn loạn, Tây Vực xâm lấn với quy mô lớn, Tiêu Thành rơi vào nguy cơ sớm tối, lão nhân trước mắt, lão tổ Tiêu gia chính là đã nói như vậy, để cho hắn chiếu cố tốt Tiêu Lạc Thủy còn có một đám Tiêu gia đệ tử trẻ tuổi, cùng nhau rời khỏi Tiêu Thành chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng mà ta cự tuyệt! Sự tình mà Trần Khuynh Địch ta thích làm nhất, chính là nói không đối với loại người tự cho là ta sẽ đi!
Huống hồ lão tử thế nhưng là Võ Đạo Tông Sư! Hơn nữa còn là loại phi thường lợi hại kia! Lần này nếu ta lưu lại mà nói, cho dù là có thiên quân vạn mã ta cũng sẽ cản lại cho ngươi xem!
Trần Khuynh Địch rất muốn nói như vậy, nhưng thân thể lại căn bản không nghe sai khiến, trọng yếu hơn chính là. Hắn phát hiện ra lực lượng đạt tới Võ Đạo Tông Sư đỉnh phong trước kia, lúc này lại biến trở về Hợp Đạo Tôn Giả, lại biến thành một người vô lực như trước kia.
Đến tận đây, Trần Khuynh Địch rốt cuộc đã hiểu rõ.
Cái này chính là chấp niệm của ta sao?
Một giây sau, lực lượng trói buộc thân thể biến mất, Trần Khuynh Địch vô thức lùi lại một bước, trong hai mắt không có sợ hãi cho tới bây giờ vậy mà nhiều hơn mấy phần sợ hãi, không dám tiếp nhận quyển sách ố vàng ở trong tay của lão tổ Tiêu gia.
Cho tới nay, Trần Khuynh Địch đều cho là mình đã buông xuống sự tình ở Tiêu Thành.
Dù sao thì lần đầu tiên hắn liều mạng cũng chính là ở Tiêu Thành, vì Tiêu Thành, bản thân hắn đã liều chết với một vị Võ Đạo Tông Sư, không biết đã hóa giải bao nhiêu áp lực cho Tiêu Thành, nhắc đến cùng Tiêu gia cũng không có ân tình gì với hắn, bản thân hắn làm đến bước này cũng coi là xứng đáng với Tiêu gia.
Cho nên Trần Khuynh Địch vẫn luôn không suy nghĩ đến sự tình Tiêu gia. Ngay cả vào thời điểm trước đó hệ thống đề cập đến chấp niệm, Trần Khuynh Địch cũng đã bỏ qua sự tình Tiêu gia. Nhưng trên thực tế, phần chấp niệm này ở trong lòng của Trần Khuynh Địch lại còn muốn sâu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Chậm rãi đi ra đại sảnh Tiêu gia, Trần Khuynh Địch ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời âm trầm, hơn phân nửa Tiêu Thành lúc này đều đang chạy nạn, có vô số người hoảng hốt chạy bừa khắp nơi.
Từng binh sĩ của quân đội triều đình trong Tiêu Thành đang duy trì trật tự, đệ tử Tiêu gia cũng tiến hành hỗ trợ, nhìn một màn này, Trần Khuynh Địch đột nhiên cảm thấy có một chút đau buồn ở trong lòng.
Ngay mới vừa rồi, giống như đã từng như thế, lão tổ Tiêu gia hi vọng bản thân hắn lập tức mang theo thế hệ tuổi trẻ của Tiêu gia rời đi, giữ lại hạt giống cuối cùng cho Tiêu gia, nhưng Trần Khuynh Địch lại rất rõ ràng, lão tổ Tiêu gia đây là đang hạ bậc thang cho hắn, để cho hắn có một cái lý do hợp lý để chạy trốn, mà vào trước đó hắn chính là đã làm như thế.
Hắn đã chạy trốn.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác a...Hơn nữa sau đó không phải là ta đã giết trở về hay sao, còn giết một vị Võ Đạo Tông Sư..."
"Như thế vẫn chưa đủ hay sao, đáng chết!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận