Phản Diện Siêu Cấp

Chương 586: Không có quan hệ?

 
 
 
Nói thật, cái lý do thoái thác này gần như đã làm cho khuôn mặt lạnh của Quỷ Ảnh sụp đổ.
Không có quan hệ cùng với Mặc Môn?
Hoàn toàn là rắc rối của triều đình Đại Càn?
Nói thật hay!
Mặc Môn đứng sừng sững ở Đông Lai Đạo nhiều năm như vậy, điều gì đã làm cho thương nghiệp lưu thông hơn phân nửa phía Đông, cam đoan sẽ không bị Đông Hải quấy rối? Còn không phải là công lao của hạm đội Đông Hải Đại Càn! Lần Đông Hải xâm lấn này, rõ ràng là muốn tiến vào Trung Nguyên, Mặc Môn thân làm một phần tử của Trung Nguyên...lại còn nói là không có quan hệ cùng với bọn hắn? ??
Vào thời điểm trước kia, Mặc Môn còn có mấy phần hợp tác cùng với triều đình, thường xuyên bán ra đủ loại trang thiết bị cho Đại Càn, Mặc Môn ở bên trong mười đại thánh địa võ đạo xem như là một bộ phận có quan hệ tương đối khá với triều đình, kết quả là vừa đến loại thời khắc mấu chốt này, Mặc Môn thế mà ngay cả một chút ý tứ xuất lực cũng đều không có? !
Thậm chí bọn họ có khả năng còn đang suy nghĩ, từ đó đến giờ quan hệ giữa bọn họ và Đại Càn chính là một loại giao dịch, Đại Càn cam đoan Mặc Môn giao thông thuận tiện, còn Mặc Môn thì cung cấp trang thiết bị cho Đại Càn, ai cũng không nợ ai, cho nên bây giờ Đại Càn gặp nạn, bọn họ vì sao phải tiêu hao lực lượng để giúp đỡ Đại Càn đối kháng với Đông Hải?
Dù sao thì Mặc Môn thân làm thánh địa võ đạo, tin rằng Đông Hải cũng sẽ không có khả năng chủ động làm khó làm dễ, sẽ đột nhiên toát ra thêm một địch nhân, cho nên Đông Hải sẽ không gây hấn với Mặc Môn a!
Nhìn biểu lộ của lão nhân Mặc Môn, bản thân của Quỷ Ảnh liền tự suy diễn ra ý nghĩ của đám người Mặc Môn. Mặc dù không trúng, nhưng cũng không lệch quá xa.
"Ta biết rồi, không cần một ngày, trong vòng nửa ngày ta sẽ mang theo Cẩm Y Vệ rời đi."
"Rất tốt." Lão nhân Mặc Môn rất là hài lòng đối với sự thức thời của Quỷ Ảnh, ở trong biểu lộ hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ miễn cưỡng nào, hiển nhiên là vào sau khi Cơ Quan Thành được chữa trị hoàn toàn, tâm tư của toàn bộ Mặc Môn liền biến đổi.
"Tốt! Ta muốn đột phá!"
Ngồi ngay ngắn ở trong mật thất tại Trấn Hải Quan, Khuynh Địch ngồi xếp bằng, trạng thái toàn thân đều kéo cao đến cực hạn.
Không còn khí huyết lộ ra ngoài, cũng không có cương khí hiển hóa, càng không có dị tượng nguyên thần, chỉ giống như là một người bình thường đang ngồi ngay ngắn, nhưng lại phảng phất như là một vầng mặt trời, không ngừng tỏa ra nhiệt độ ấm áp ra bốn phía, làm cho tâm thần người ta thư sướng, đó là sinh mệnh lực nhiều đến mức khủng bố cơ hồ muốn tràn ra.
Trần Khuynh Địch ở trong cái trạng thái này, nhất định chính là một khỏa Đan Vương hình người, nếu như bắt hắn để luyện thành nhân đan, nói không chừng thực sự có thể phát huy ra mấy phần hiệu quả kéo dài tuổi thọ của Đan Vương.
Mà ở dưới cỗ sinh mệnh lực kinh khủng này, lại phảng phất như đang dựng dục một khỏa mặt trời, lúc nào cũng có thể bộc phát.
"Không thành công thì cũng có kinh nghiệm!"
Hoàn toàn không biết gì cả đối với tin tức hạm đội Đông Hải bị hủy diệt, Trấn Hải Quan rơi vào trong nguy cơ sớm tối, bốn nữ Dương Xuân sắp đột phá, tâm trí của Trần Khuynh Địch lúc này là hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó hắn bắt đầu dung nhập tâm thần vào trong hư không, bắt đầu dẫn dắt một tia kiếp số ở trong cõi u minh kia. Chỉ chốc lát sau, một túm lửa lặng yên không một tiếng động sáng lên ở trong đan điền của hắn.
Tam Vị Chân Hỏa xuất hiện!
Đây là lần đầu tiên Trần Khuynh Địch chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của Tam Vị Chân Hỏa.
Đương nhiên là vào trước kia cũng không phải là hắn chưa từng thấy qua, ban đầu vào thời điểm ở Ung Châu Đạo, hội chủ Minh Vô Nhai của Tam Anh Hội đã từng cho hắn nhìn thấy sự đáng sợ của Tam Vị Chân Hỏa, bất quá chung quy cũng chỉ là hiệu quả thị giác, bây giờ tự mình thể nghiệm, hắn mới hiểu được vì sao lúc đó Minh Vô Nhai lại sợ hãi Tam Vị Chân Hỏa như vậy.
Dùng một cách nói đơn giản nhất chính là: Tam Vị Chân Hỏa giống như là một loại virus, xâm nhập vào trong cơ thể, đuổi không đi, diệt không dứt, trừ phi là cơ thể có thể chịu đựng sự tra tấn của Tam Vị Chân Hỏa, diễn sinh ra kháng thể, bằng không thì coi như là Võ Đạo Tông Sư có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ bị Tam Vị Chân Hỏa đốt thành tro bụi.
"Thì ra nó là như thế này..."
Trần Khuynh Địch cắn răng, cảm thụ một túm Tam Vị Chân Hỏa ở trong đan điền kia đang dần dần tách ra thành các dòng lửa, lan tràn ra toàn thân từ trên xuống dưới. Kinh mạch, xương cốt, mạch máu, cơ bắp, thậm chí là lục phủ ngũ tạng, vào thời khắc này tất cả đều bị Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt, phảng phất như là một cái lò lửa vậy.
Tới theo đó là sự đau đớn khủng khiếp, bất quá đau đớn trái lại là còn có thể nhẫn nhịn, Trần Khuynh Địch đã tu thành Võ Đạo Tông Sư, còn không đến mức không có một chút nghị lực đó.
Nhưng điều kinh khủng thật sự là, hắn hoàn toàn không biết nên như thế nào để tiếp tục đột phá.
Tam Vị Chân Hỏa đang thiêu đốt thân thể của hắn, sinh mệnh lực khổng lồ đang không ngừng bị tiêu hao, Trần Khuynh Địch ở trong loại trạng thái này còn không bằng so với một người bình thường, chớ đừng nói chi là chiến đấu, mà quan trọng nhất là, Tam Vị Chân Hỏa chính là khảo nghiệm của bản thân, nhưng Trần Khuynh Địch lại hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Dựa theo lẽ thường để suy nghĩ, Hỏa Luyện Kim Đan sở dĩ là Hỏa Luyện Kim Đan, là vì có thể chịu đựng được khảo nghiệm của Tam Vị Chân Hỏa, lúc này mới có thể đột phá, trước đó Trần Khuynh Địch còn tràn đầy lòng tin, dù sao thì lượng sinh mệnh lực của hắn so với những võ giả Hỏa Luyện Kim Đan vào trước khi đột phá kia còn mạnh hơn.
Chỉ có nội tình như vậy, bọn họ cũng đều có thể đột phá thành công, hi vọng của hắn hẳn là phải không nhỏ mới đúng chứ? Nhưng sự thật đã hung hăng cho hắn một bạt tai.
Không có tác dụng gì cả! Sinh mệnh lực căn bản là vô dụng, tối đa là chỉ có thể trì hoãn thời gian Trần Khuynh Địch bị đốt chết, giống như là củi đốt, người bình thường chỉ có một bó củi để đốt, mà Trần Khuynh Địch thì có đến hai bó, thậm chí là ba bó, nhưng mặc kệ hắn có bao nhiêu bó củi, cuối cùng vẫn sẽ bị lửa thiêu đốt sạch.
Muốn không bị thiêu chết, cũng chỉ có thể biến củi trở thành thép tinh thiên chuy bách luyện! Nhưng mà…
"Phải làm như thế nào? !"
Hắn căn bản là không tìm thấy biện pháp! Ngoại trừ trơ mắt nhìn sinh mệnh lực của bản thân không ngừng bị tiêu hao, căn bản là ngay cả một chút biện pháp cũng đều không có! Vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch thậm chí còn sinh ra một tia ý nghĩ vận dụng bí pháp để áp chế Tam Vị Chân Hỏa, sau đó tranh thủ thời gian trở về Thuần Dương Cung tìm lão đại giúp một tay, bất quá rất nhanh hắn liền ném những ý niệm này ra ngoài chín tầng mây, con đường võ đạo không tiến ắt lùi, điểm đạo lý này hắn vẫn rất rõ ràng.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận