Phản Diện Siêu Cấp

Chương 832: Đội trưởng?

 
 
 
"Hả?"
Lạc Tương Tư đứng ngơ ngác ở trung ương phố lớn, chung quanh là nguyên một đám người đi đường chuyện trò vui vẻ, ở hai bên đường người mua người bán tấp nập, ngẫu nhiên có một đội binh lính tuần tra đi qua.
"Nơi này là..."
"Đội trưởng?"
Bỗng nhiên quay người! Hai mắt của Lạc Tương Tư giống như đao nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới, mà tại đó, một tiểu tử tuổi trẻ hiển nhiên là bị giật mình, lộ ra bộ dáng nhút nhát nhìn nàng.
"Ách, đội trưởng? Sao thế? Sao đột nhiên lại trở nên hung ác như thế..."
"Ngươi kêu ta là cái gì?"
"Đội trưởng?"
"! !!"
Lạc Tương Tư đã biết rõ nơi này là nơi nào.
Nhìn chung là từ trước đến nay, nàng đảm nhiệm qua loại chức vị như đội trưởng này, chỉ có một lần.
Đây là Thành Thanh Đế!
Nói thật là ở dưới tuyệt đại đa số tình huống, Lạc Tương Tư đều cố ý không để ý đến nơi này, chỉ có vào thời điểm đi gặp người thân mới tiến vào nơi này.
Những thời điểm khác nàng cơ hồ đều vô thức bài xích nơi này, bởi vì ở nơi này...có hồi ức thống khổ nhất của Lạc Tương Tư. Cho dù phần hồi ức đó đã không còn khốn nhiễu Lạc Tương Tư, nhưng hồi ức thống khổ chung quy vẫn là hồi ức thống khổ, nếu có thể Lạc Tương Tư vẫn không muốn hồi tưởng lại nó, thật giống như mỗi một vị đệ tử đều không hy vọng hồi tưởng lại thời điểm mình khảo thí thất bại vậy, mà Lạc Tương Tư cũng giống như vậy.
Như vậy vấn đề đã đến…
"Tại sao lại có loại cảnh tượng này?"
"Tại sao lại là Thành Thanh Đế?"
Không có bối rối, cũng không có dao động tâm thần, Lạc Tương Tư rất tỉnh táo mà quan sát cảnh tượng bốn phía.
Không sai, Thành Thanh Đế đúng là địa phương khiến cho Lạc Tương Tư thương tâm, bởi vì ở nơi này, vào trước khi "Trùng sinh", Lạc Tương Tư chính là đã bị giết chết ở nơi này, nhưng mà bây giờ, Lạc Tương Tư đã cởi ra cái tâm kết này, chỉ là loại trình độ này còn xa xa không có cách nào làm cho nàng cảm thấy dao động.
Nhiều nhất cũng chỉ là trình độ giấu bài thi đạt điểm trung bình bị mẹ phát hiện ra.
Mặc dù khó chịu, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại.
"Hừ!" Lạc Tương Tư liếc nhìn bốn phía, cuối cùng liếc nhìn tên tiểu tử gọi mình là đội trưởng kia, mở miệng hỏi: "Hiện tại là lúc nào? Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế mới nhậm chức là ai?"
"Ấy?" Tiểu tử ngẩn người, sau đó mở miệng nói: "Đội trưởng có phải là ngủ đến mức hồ đồ rồi hay không, Trấn Cương Sứ đại nhân vừa mới đến vào hôm nay, bất quá nói đến Trấn Cương Sứ đại nhân, lần này chúng ta thật có phúc, nghe nói đây chính là một vị Đạo Tử chân truyền thánh địa võ đạo, có thực lực rất mạnh, tất cả mọi người đều rất chờ mong hắn đến đây."
"Đạo Tử chân truyền thánh địa võ đạo...." Lạc Tương Tư cười cười, quả là thế.
Hành lang trong di tích xem ra là đồ vật cùng loại với Vấn Tâm Kiếp a, muốn dùng loại huyễn cảnh này để khiến cho mình xoắn xuýt, rơi vào trong thống khổ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là bình thường, không nói đến những thứ khác, ngay cả ký ức cũng đều không thể xuyên tạc, cuối cùng cũng chỉ là huyễn thuật nhỏ mà thôi, vẫn kém xa so với Phật Môn.
Thứ huyễn thuật này nghe có vẻ rất tà dị, nhưng trên thực tế phóng nhãn ra toàn bộ Trung Nguyên, huyễn thuật lợi hại nhất, kỳ thật chính là Phật Môn, tạo nghệ của đám lừa trọc kia ở phương diện này cực sâu, tu luyện có thành tựu liền có thể diễn hóa ra huyễn cảnh Cực Nhạc Tịnh Thổ, luyện đến cực hạn lại còn có thể tẩy não, có lực sát thương to lớn.
So sánh với đó thì loại huyễn thuật này lại đơn sơ nhiều.
Tâm thần của Lạc Tương Tư chìm vào trong cơ thể, bắt đầu cảm giác lực lượng ở trong cơ thể, phảng phất như trở về quá khứ vậy, cường độ của cỗ lực lượng này chỉ có cảnh giới Hậu Thiên, cùng với Võ Đạo Tông Sư chính là khác biệt ngày đêm, nếu như đổi thành Lạc Tương Tư trước kia, chỉ sợ là nhất định sẽ cảm thấy kinh khủng đối với loại biến hóa này. Nhưng mà Lạc Tương Tư bây giờ...thế nhưng là đệ tử của thánh địa võ đạo! Thân làm truyền nhân của thánh địa võ đạo Thuần Dương Cung, thứ Lạc Tương Tư có không chỉ là thực lực và tu vi, trọng yếu hơn chính là kiến thức, đi theo Trần Khuynh Địch vào nam ra bắc lâu như vậy, kiến thức của nàng đã sớm không phải là tiểu binh biên cương trước kia có thể so sánh, cho nên đối mặt với loại tình huống này nàng vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ. Thậm chí còn có một chút muốn cười.
"Trò vặt."
"Đơn giản chỉ là ngăn cách cảm giác của ta mà thôi, để cho ta chỉ có thể cảm nhận được lực lượng Luyện Tinh Hóa Khí, có thể làm đến bước này, mặc dù là huyễn thuật đơn sơ, nhưng cũng đã làm rất tốt."
Lạc Tương Tư mở hai mắt ra, liếc nhìn tiểu tử ở bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm, người này lúc trước cũng là binh lính của mình a, bất quá rất lâu rồi không có trở về gặp bọn hắn, không biết hiện tại bọn hắn sống thế nào.
Vừa vặn cũng gần, chờ sau khi rời khỏi di tích liền đi một chuyến đến Thành Thanh Đế a.
"Mang ta đi đến đó."
"Ấy?"
"Không phải ngài nói là muốn nghênh đón Trấn Cương Sứ đại nhân mới nhậm chức sao?"
"Đúng thế!"
Vừa đi trên đường, Lạc Tương Tư vừa nghĩ ở trong lòng, nếu như là loại huyễn thuật Phật Môn cấp bậc Cực Nhạc Tịnh Thổ kia, lấy tiêu chuẩn của Lạc Tương Tư là không có biện pháp, nhưng nếu là loại huyễn thuật kém hơn một bậc này, vẫn sẽ có phương thức bài trừ, hơn nữa Lạc Tương Tư còn biết đến hai loại phương thức bài trừ. Một loại tự nhiên là dựa vào lực lượng thuần túy, quản ngươi là huyễn cảnh gì, cứ dùng lực lượng nguyên thần cường đại nghiền ép tới, mọi thứ đều bể nát, sư huynh cũng rất thích hợp với cái phương thức này, nguyên thần, cương khí, khí huyết của sư huynh, ba yếu tố dung hợp thành một, nếu gặp phải huyễn cảnh cứ ra quyền là xong việc, Cực Nhạc Tịnh Thổ cũng không khốn trụ được hắn.
Một loại khác thì là tìm ra hạch tâm của huyễn cảnh. Cái hạch tâm này có thể là một khối đá, có thể là một gốc cây, cũng có khả năng là một người, nhưng không thể nghi ngờ, hạch tâm huyễn cảnh đối với huyễn cảnh mà nói, là không chân thực.
Cái này dính đến phương thức chế tác huyễn cảnh, mọi người đều biết, huyễn cảnh là tồn tại lừa gạt, vào thời điểm lúc đầu, võ giả huyễn thuật cố gắng đạt tới việc kiến tạo huyễn cảnh chân thật nhất, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến cho địch nhân trầm luân, nhưng rất nhanh con đường này liền lộ ra vấn đề.
Vào thời điểm thi triển huyễn cảnh, người thi thuật cùng với người bị thi thuật, đều là rơi vào bên trong huyễn cảnh.
Mà lúng túng là…
Huyễn cảnh quá chân thực, kết quả là ngay cả người thi thuật cũng rơi vào trầm luân..
Dù sao thì ở bên trong huyễn cảnh, ngươi có thể làm ra bất cứ chuyện gì, hậu cung, vô địch, cái gì cũng đều được, coi như là thần linh thì cũng chỉ đến như thế, mà tuyệt đại đa số võ giả tu luyện đơn giản chính là vì những thứ này, cho nên có rất ít võ giả có thể ngăn cản được loại dụ hoặc giả tạo này.
Bởi vậy ở bên trong một đoạn thời gian rất dài, huyễn thuật đều bị mọi người coi như là gân gà, có rất ít người tu luyện.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận