Phản Diện Siêu Cấp

Chương 130: Xấu hổ

 
 
 
Thôi miên bản thân xong, Trần Tiêm Tiêm chính là lắc mình một cái, vọt vào trong mật thất của Trần Khuynh Địch.
"Ha ha..." Hít vào một hơi thật sâu, cả người của Trần Tiêm Tiêm đều lộ ra biểu lộ hài lòng, sau đó mở hai mắt ra nói: "Tốt rồi, quần áo mà ca ca bình thường đi tắm cởi ra... Không đúng, không đúng, không đúng, là Phật Môn, đúng, là đồ vật Phật Môn, đến tột cùng là cái gì mà lại đưa tới sự dị động của Thông Thiên Phù Đồ..."
Trần Tiêm Tiêm dùng ánh mắt quét một vòng ở bên trong gian phòng mờ tối, cuối cùng rơi vào một cái góc hẻo lánh...
Chổi của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự, mũ của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự, giày của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự, quần của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự, áo của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự... 5 kiện đồ vật của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự mà Trần Khuynh Địch rút ra lúc trước, chính là được ném lộn xộn vào một góc mật thất, ở phía trên còn phủ một lớp tro bụi.
"Hả? !" Chẳng lẽ đó là quần áo mà ca ca thay ra khi đi tắm... Không đúng, không đúng, không đúng!
Tâm thần của Trần Tiêm Tiêm chìm vào trong cơ thể, quả nhiên, lúc này Thông Thiên Phù Đồ đang hơi hơi rung động, đang tản ra một tầng phật quang mờ nhạt, có thể khiến cho kiện thần vật này sinh ra cảm ứng, bộ quần áo này khẳng định là không tầm thường! Trọng yếu hơn chính là... Nếu là quần áo của ca ca, ca ca hẳn là đã mặc qua rồi a... ?
Đừng, đừng hiểu lầm a! Ta chỉ là dự định muốn làm muội muội tốt giặt quần áo cho ca ca một lần... Đúng! Chính là như vậy!
Ánh mắt của Trần Tiêm Tiêm phiêu hốt, cứ như vậy bước từng bước một đến góc mật thất, sau đó móc ra túi trữ vật lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thu tất cả 5 kiện đồ vật của lão tăng quét rác Thiếu Lâm Tự vào bên trong, tiếp đó liền lè lưỡi ra như một tên trộm, tranh thủ thời gian chuồn đi, sợ Trần Khuynh Địch sẽ trở lại vào lúc này.
Nhưng mà, vào ngay lúc này.
Ánh mắt của Trần Tiêm Tiêm đảo qua toàn bộ căn mật thất lần thứ hai, ngoài ý muốn phát hiện ra một quyển sách màu vàng đất đồng dạng bị ném vào góc mật thất, ở phía trên có viết bốn chữ lớn rồng bay phượng múa, trong đó ẩn chứa vận vị thư pháp đặc biệt, khiến cho Trần Tiêm Tiêm khi còn bé đã đọc đủ thứ thi thư lập tức bị hấp dẫn.
Quỳ Hoa Bảo Điển!
"Cái này là... ?" Trần Tiêm Tiêm lộ ra biểu tình kinh ngạc, quỷ thần xui khiến ngừng bước chân rời đi, đi về góc mật thất cầm quyển sách có bốn chữ "Quỳ Hoa Bảo Điển" kia lên.
"Nhìn qua tựa như là bí tịch võ công a, bất quá ở bên trong Thuần Dương Cung sẽ có loại bí tịch võ công này sao? Tại sao ta không thấy nó ở bên trong Truyền Công Điện..."
Không phải là Trần Tiêm Tiêm khoe khoang, nhưng nàng dù sao cũng đã từng là thủ khoa trong cuộc thi đồng sinh khoa cử Đại Càn, không dám nói là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, nhưng năng lực đã đọc là không quên được thì vẫn phải có, nhưng nàng xác thực là không có ấn tượng đối với bản "Quỳ Hoa Bảo Điển" trong tay này, chẳng lẽ đây là một quyển võ công thượng thừa mà ca ca cất giữ? Trần Tiêm Tiêm ôm suy nghĩ nghi ngờ, lật sách ra.
"Muốn luyện thần công! Cần phải rút đao tự cung!"
Ba! Trần Tiêm Tiêm khép quyền sách lại trong nháy mắt, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi cực độ: "Ca ca tại sao lại cất giữ loại bí tích võ công này? !"
Rút đao tự cung mặc dù là nói tương đối uyển chuyển, nhưng Trần Tiêm Tiêm cũng biết rõ hàm nghĩa ở trong đó, cũng chính là vì như thế, mới khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ cùng với sợ hãi không gì sánh nổi, chẳng lẽ ca ca không muốn làm nam nhân? ??
"Điều này làm sao có thể!" Trần Tiêm Tiêm lập tức rơi vào trong sự hỗn loạn, phảng phất như đang nghi vấn quan niệm nhân sinh của bản thân.
"Ca ca không muốn làm nam nhân... Không được! Như vậy sao được! Chuyện này tuyệt đối là không được! Ca ca nếu như không làm nam nhân... Không được! Ta phải cải biến ý nghĩ của ca ca!"
Ngay vào thời điểm Trần Tiêm Tiêm âm thầm đề ra lời thề son sắt, lúc này, ở bên ngoài mật thất lại là xuất hiện một bóng người.
Chỉ thấy đạo thân ảnh nhỏ nhắn kia lung la lung lay, rón rén, bước từng bước nhỏ đi tới gần mật thất, sau đó gia tốc trong nháy mắt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đi tới trước cửa mật thất.
"Phù...còn may, không bị ai phát hiện." Dương Xuân vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bằng phẳng, an tâm nói.
"Mật thất bế quan của Đại ca ca, hì hì..."
Mang theo mục đích không muốn cho người khác biết, Dương Xuân nhẹ nhàng đẩy cửa mật thất ra.
Tràng diện hiện tại là vô cùng xấu hổ.
Cụ thể là có bao nhiêu xấu hổ đây? Dùng một hình tượng sinh động để diễn tả mà nói, chính là vào thời điểm người tình đến nhà tìm ngươi, vợ của ngươi đột nhiên mở cửa đi vào, cũng muốn tìm ngươi...sau đó hai người liền đụng vào nhau.
"Thật xin lỗi, ta mở nhầm cửa." Dương Xuân yên lặng đóng cửa lại, nhưng ở ngay trong cái nháy mắt này, Trần Tiêm Tiêm bỗng nhiên chạy đến cửa ra vào, dùng một cánh tay ngăn không cho cửa đóng lại, một cánh tay khác thì là vững vàng bắt được cổ tay của Dương Xuân, không cho nàng cơ hội đào tẩu.
"Dương sư muội ~? ? Ngươi muốn đi đâu vậy? ?"
"Sặc!"
Dương Xuân lộ ra thần sắc nghiêm túc, toàn thân cao thấp đều phun trào quang văn Long Tượng Bàn Nhược Công, ở giữa hư không ẩn ẩn có một cỗ pháp tướng Đại Uy Thiên Long La Hán như ẩn như hiện, nhưng cũng tương ứng, sau lưng của Trần Tiêm Tiêm cũng hiện lên một cỗ pháp tướng Bất Động Thích Già Như Lai, tản ra ánh vàng lượn lờ.
Hai người gần như đồng thời thi triển ra công pháp luyện thể mạnh nhất của bản thân, chỉ bất quá thì Dương Xuân là dự định chạy trốn, mà Trần Tiêm Tiêm thì là vì không cho nàng chạy trốn.
Về phần nguyên nhân, đó là một vấn đề tất nhiên...
Dương Xuân: Ta hiện tại phải lập tức nói cho đại ca ca biết Tiêm Tiêm tỷ vụng trộm tiến vào mật thất của đại ca ca, ăn trộm quần áo của đại ca ca! Đến lúc đó ta liền không chiến mà thắng! !!
Trần Tiêm Tiêm: Hôm nay tuyệt đối không thể để cho con nhóc này chạy thoát! !!
"Tiêm Tiêm tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này với ai!" Dương Xuân quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ xán lạn nói ra.
"Ai tin được ngươi!" Trần Tiêm Tiêm nhìn biểu lộ khôi hài ở trên mặt của Dương Xuân, trên trán lộ ra gân xanh, lập tức gia tăng cường độ Trượng Lục Kim Thân, mà Dương Xuân thì cũng không yếu thế một chút nào, lập tức tăng cường Long Tượng Bàn Nhược Công, song phương lấy cánh cửa làm trung tâm để đấu sức với nhau, từng vết nứt có thể dùng mắt trần thấy được khuếch tán ra từ trên cánh cửa.
"Buông tay!"
"Không buông!"
Trần Tiêm Tiêm dùng sắc mặt tái xanh nhìn thân hình càng ngày càng xa của Dương Xuân, đối phương tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công ở bên trên lực lượng thuần túy là vượt qua nàng, dù sao thì Trượng Lục Kim Thân cũng là một loại võ công phòng ngự, mà không phải là võ công lực lượng, hai người lại ở vào cùng một cảnh giới, nếu đấu sức mà nói chung quy là nàng sẽ rơi vào thế yếu.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận