Phản Diện Siêu Cấp

Chương 956: Mất mặt

 
 
 
Thẳng đến khi Long Ngạo Thiên trưởng thành, hắn mới phát hiện ra những gì Long Thiên Tứ nói với hắn lúc trước có 95% đều là khoác lác.
Hình tượng lập tức tan vỡ.
Nhất là về sau Long Ngạo Thiên còn đặc biệt hỏi thăm các lão nhân Thuần Dương Cung về lịch sử huy hoàng của Long Thiên Tứ lúc trước, vốn là muốn vãn hồi hình tượng vĩ đại đức cao vọng trọng của ông nội trong lòng mình, không ngờ được lại càng sụp đổ triệt để hơn, đã từng khiến cho Long Ngạo Thiên khó có thể tiếp nhận trong một đoạn thời gian.
M* nó, ông nội của ta mới không phải là lão tặc Long Thiên Tứ vô sỉ cái gì a!
Bởi vì chuyện này, Long Ngạo Thiên đã có một đoạn thời gian rất dài không để ý tới Long Thiên Tứ, hơn nữa vào thời điểm bị Trần Khuynh Địch đè ép, làm lão nhị lâu như vậy, người trẻ tuổi vốn đã phập phồng không yên, hơn nữa trải qua một màn như vậy, khiến cho Long Ngạo Thiên trực tiếp tiến vào thời kỳ phản nghịch, tự nhiên là đã có không ít lần đối đầu với Long Thiên Tứ.
Cho tới bây giờ, sau khi chân chính đi ra ngoài lịch luyện lâu như vậy, trong lúc đó còn bị bức gia nhập vào Minh Giáo, giết ra một con đường máu trong rất nhiều người tuổi trẻ ở Minh Giáo, cuối cùng trở thành đệ tử thân truyền của giáo chủ Minh Giáo, Long Ngạo Thiên đã từng phập phồng không yên kia rốt cục cũng trở nên thành thục, cũng càng thêm chững chạc.
Hắn có thể nhìn thẳng vào tình cảm ở trong lòng của mình.
Đúng thế!
Hắn nhớ Long Thiên Tứ...
Bởi vì Long Thiên Tứ dù sao cũng là người thân duy nhất của hắn ở trên đời này, trải qua từng năm từng năm nuôi hắn lớn, bồi dưỡng hắn, dạy dỗ hắn, công ơn dưỡng dục là lớn hơn tất cả, cho dù Long Thiên Tứ có một chút ít thói hư tật xấu như vậy, hắn liền có thể đối đầu với Long Thiên Tứ hay sao? Không! Như vậy là không đúng!
"Ông nội!" Long Ngạo Thiên có một chút nghẹn ngào run giọng nói ra.
"Ngạo Thiên!" Long Thiên Tứ lảo đảo rơi xuống từ giữa không trung, dùng ánh mắt đánh giá rất lâu ở trên người của Long Ngạo Thiên, lúc này mới phảng phất như xác định được thân phận của Long Ngạo Thiên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
"Trưởng thành, Ngạo Thiên ngươi đã trưởng thành rồi a, tu vi cũng đã biến thành không giống với lúc trước."
"Vâng!" Long Ngạo Thiên ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo mà nói ra: "Ông nội! Ta đã là Võ Đạo Tông Sư khám phá Sinh Tử Quan!"
"Võ Đạo Tông Sư a..." Long Thiên Tứ gật đầu một cái: "Rất tốt!"
Bước chân! Long Thiên Tứ nhanh chân đi về phương hướng Long Ngạo Thiên, mà Long Ngạo Thiên rốt cục cũng không thể kiềm chế được tình cảm ở trong lòng, cũng nhanh chân đi về phía Long Thiên Tứ!
"Ngạo Thiên!"
"Ông nội!"
Ầm! Long Thiên Tứ không nói hai lời liền nhảy dựng lên cốc đầu Long Ngạo Thiên một phát: "Tiểu tử thúi ngươi đã chạy đi đâu! ? Lâu như vậy cũng không về thăm lão tử! Nếu không phải là hồn đăng của ngươi còn chưa tắt, ta đều tưởng rằng là ngươi đã xong đời! Gặp quỷ, vừa rời khỏi nhà là không trở về! ?"
"Cánh cứng cáp rồi muốn bay một mình?"
"Chỉ mới đạt đến Võ Đạo Tông Sư liền trở về khoe khoang với lão tử?"
"Người nhìn Trần Khuynh Địch đi! Người ta đã là Hỏa Luyện Kim Đan! Ngươi vẫn còn là Võ Đạo Tông Sư?"
"Mất mặt!"
Long Thiên Tứ cứ mắng một câu là đập một cái, còn thuận tiện đá Long Ngạo Thiên mấy phát, biểu lộ ở trên mặt rất là giận dữ, đương nhiên, mặc dù động thủ động cước, nhưng Long Thiên Tứ trên thực tế cũng không có dùng sức, lực lượng đánh vào trên người của Long Ngạo Thiên là cực kỳ bé nhỏ, sợ làm cho hắn bị thương.
Chỉ là biểu lộ của Long Ngạo Thiên cũng rất lúng túng.
Hắn cũng biết, đây là một loại phương thức mà ông nội nhà mình biểu đạt tình cảm.
Nhưng có thể đừng làm như vậy hay không?
Mặc dù không đau, hơn nữa còn là ở trước mặt tên Trần Khuynh Địch kia.
"Ông nội, trước tiên hãy dừng lại…"
"Cái gì! ?" Long Thiên Tứ không thể tin nhìn Long Ngạo Thiên, nói: "Ngươi lại còn muốn ta dừng lại! ? Cái đồ không biết cố gắng này, không muốn bị ta đánh? Lão tử thế nhưng đã đánh ngươi từ bé tới lớn, chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước vào thời điểm tám tuổi ngươi tè dầm ta đã đánh ngươi bao nhiêu lần…"
"A a a a a a!" Tiếng kêu thảm của Long Ngạo Thiên cắt ngang lời nói của Long Thiên Tứ.
Đủ rồi!
"Ông nội! Có chuyện gì chúng ta trở về rồi hãy nói! Hiện tại thế nhưng là đang ở bên ngoài Thuần Dương Cung a, ta tân tân khổ khổ mới trở về được, ngài cũng phải để cho ta đi vào chứ?"
"Hừ!" Long Thiên Tứ liếc nhìn Long Ngạo Thiên, sau đó lại sờ soạng toàn bộ toàn thân cao thấp của hắn, xác nhận không có vấn đề gì, ở trong đoạn thời gian rời khỏi này cũng không gầy không béo, sắc mặt mới xem như là hơi dễ nhìn một chút, chỉ là ở ngoài miệng vẫn không buông tha như cũ:
"Hiện tại mới trở về để làm gì?"
Long Ngạo Thiên cười khổ: "Ta không thể đến đây sao..."
"Bớt nói nhảm!"
Long Thiên Tứ lại cốc cho Long Ngạo Thiên một phát, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, bày ra bộ dáng lão tiền bối, từ sau khi Trần Khuynh Địch mạnh hơn hắn, hắn cũng rất ít có cơ hội xuất ra bực tư thái này, hiện tại Long Ngạo Thiên đã trở về, hắn cũng có thể bày ra bộ dáng cao nhân tiền bối.
Mà đổi thành một bên, Trần Khuynh Địch từ lúc vừa mới bắt đầu đã không lên tiếng có một chút lúng túng gãi đầu một cái.
Kỳ thật là hắn có một chút xấu hổ, gương mặt của Long Ngạo Thiên mặc dù không đáng nhớ, nhưng tuyệt đối không có đến cấp độ nhận không ra, chỉ là phải nói như thế nào đây, mới vừa rồi hắn còn đắm chìm ở bên trong sự hưng phấn khi thoát ra khỏi biển khổ, trong lúc nhất thời có một chút choáng váng, mặc dù nhận ra khuôn mặt, nhưng lại không nhớ ra được tên...
"Khụ khụ!" Trần Khuynh Địch tận lực ho khan một cái, chợt nói khẽ: "Long lão…Thái Thượng trưởng lão, còn có Long huynh? Nếu như là hiểu lầm, vậy chúng ta hãy trở về trước rồi nói, dù sao thì lúc trước Long huynh mất tích cũng có nguyên nhân của ta, ta rất muốn biết rõ Long huynh ở trong khoảng thời gian gần đây sống như thế nào..."
"Hả?" Long Ngạo Thiên nghe vậy liền nhíu lông mày lại: "Ngươi vừa mới gọi ta là gì?"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
"Long huynh?"
"Khục!" Long Ngạo Thiên bĩu môi nói: "Từ khi nào mà quan hệ giữa ta và ngươi lại tốt như vậy? !"
"Ách!"
"Hơn nữa bây giờ ngươi còn là tông chủ, vô luận là thân phận địa vị hay là thực lực tu vi, toàn bộ đều cao hơn ta mấy cái cấp độ, xưng huynh gọi đệ là có ý tứ gì?"
"Ấy!"
Vậy ngươi muốn ta phải gọi ngươi như thế nào?
Dường như là nhìn ra ý nghĩ của Trần Khuynh Địch, khóe miệng của Long Ngạo Thiên có một chút co lại, lộ ra biểu lộ rất là không tình nguyện, miễn miễn cưỡng cưỡng nói:
"Trận chiến tranh đoạt chưởng giáo lúc trước là ta thua."
"Ta thừa nhận không sánh bằng ngươi."
"Cho nên…"
"Cứ gọi ta Ngạo Thiên là được rồi."
Long Ngạo Thiên cũng không phải là loại người không thức thời kia.
Mặc dù hắn vẫn luôn rất muốn quyết đấu một trận ở giữa nam nhân với Trần Khuynh Địch, nhưng sự thật lại được bày ra ở trước mắt, hắn đã sớm không phải là đối thủ của Trần Khuynh Địch, đây là điều không thể không thừa nhận, mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lòng dạ khí phách của Long Ngạo Thiên cũng đã tăng lên không ít, đã không phải là hắn trước kia.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận