Phản Diện Siêu Cấp

Chương 891: Không thể làm ngơ

 
 
 
Trần Khuynh Địch có nhận thức rất rõ ràng đối với mình, đừng thấy hắn ở bên trên công pháp cao thâm không biết một chữ nào, học tập võ công tuyệt thế nếu không phải dựa vào hệ thống thì chính là dựa vào thể chất, nhưng kỳ thật Trần Khuynh Địch ở phương diện "luyện thể" lại có mẫn cảm vượt mức bình thường cùng với thiên phú không giống như bình thường.
Nói đơn giản hơn một chút, chính là ở thời điểm luyện thể, Trần Khuynh Địch có thể dựa vào trực giác biết được làm sao để có thể luyện thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, hơn nữa thân thể của hắn còn tốt ngoài ý liệu, có tính dẻo cực cao, từ phương diện này mà nói, Trần Khuynh Địch kỳ thật cũng được coi là một siêu cấp thiên tài.
Bởi vậy ở dưới sự trợ giúp của hệ thống, Trần Khuynh Địch có tốc độ tu luyện rất nhanh chóng, ở trong mấy năm ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới mà võ giả tầm thường mất mấy trăm năm cũng đều không nhất định đạt tới, hơn nữa lại là luyện thể, đại nạn tuổi thọ đối với Trần Khuynh Địch mà nói vẫn là một đồ vật nằm ngoài tầm với, căn bản là không cần phải lo lắng qua.
Nhưng mà, người ở bên cạnh Trần Khuynh Địch thì sao? Lạc Tương Tư, Doanh Phượng Tiên, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, bốn người này đều là nhân vật chính, có lẽ là không cần phải lo lắng, Ninh Thiên Cơ thân làm nghĩa phụ tiện nghi của hắn, cũng không đến phiên hắn lo lắng, nhưng những người khác thì sao? Quỷ Ảnh, Long Thiên Tứ, tất cả các trưởng lão lớn nhỏ ở Thuần Dương Cung...thậm chí còn có Thánh Thượng Đại Càn.
Triệu Man đã từng nói một câu, mặc dù lúc ấy Trần Khuynh Địch lơ đễnh, nhưng sau đó lại không thể không nghĩ đến: không có hệ thống, người xuyên việt sẽ không thể nào siêu thoát! Là thật sao?
Nếu như vậy...Thánh Thượng Đại Càn phải làm sao bây giờ?
Đối với Thánh Thượng Đại Càn, cảm nhận của Trần Khuynh Địch là vô cùng tốt, thứ nhất là hai người vốn đã tâm đầu ý hợp, thứ hai hai người đều là người xuyên việt, có chủ đề chung, hơn nữa Thánh Thượng Đại Càn còn là thiên hạ đệ nhất nhân, Trần Khuynh Địch cũng không có trải nghiệm như Triệu Man, cho nên hắn đối với Thánh Thượng Đại Càn là vô cùng khâm phục.
Thậm chí còn có một chút kính ngưỡng.
Có thể không dựa vào hệ thống, thuần túy dựa vào bản thân đạt đến địa vị và thực lực như bây giờ.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng Trần Khuynh Địch vẫn luôn rất bội phục đối với Thánh Thượng Đại Càn.
Mà nếu Thánh Thượng Đại Càn bởi vì loại nguyên nhân không có hệ thống mà không có cách nào siêu thoát, đến lúc đó mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giống như Quân Vô Tà vậy, chôn vùi ở trong dòng sông lịch sử, cho dù là cái gì cũng không làm được...
"Nghĩ gì thế chứ?" Trần Khuynh Địch lắc đầu nói: "Người ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất nhân, ngay cả vấn đề không có mệnh tinh cũng đều có thể giải quyết, chỉ là siêu thoát còn không phải là rất dễ dàng?"
"Bằng vào một chút thực lực này ta còn chưa có đủ tư cách để lo lắng cho hắn."
"Thực sự là phiền phức."
Vào thời điểm Trần Khuynh Địch bài trừ tạp niệm, ở bên cạnh đột nhiên có một tiếng rên vang lên.
"! !!"
Trần Khuynh Địch bị dọa kém chút nữa là nhảy dựng lên, vốn dĩ trước đó vì phòng ngừa Triệu Man tiếp tục xuất thủ đối với Lạc Tương Tư, hắn đã dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, kết quả là hiện tại tay run một cái, kém chút nữa đã làm rớt Lạc Tương Tư xuống đất, cả người đều trở nên thất kinh.
Nhìn khuôn mặt của Lạc Tương Tư, chỉ thấy khuôn mặt vô cùng khí khái hào hùng hơi hơi động đậy, đôi mắt đẹp phảng phất như một giây sau sẽ mở ra, Trần Khuynh Địch liền tranh thủ đặt Lạc Tương Tư lên trên mặt đất, sau đó liền muốn thu tay lại, chuẩn bị bày ra bộ dáng "đại sư huynh", nhưng mà đúng vào lúc này...
"Đừng lấy ra."
"Hít hà!" Trần Khuynh Địch hít vào một ngụm khí lạnh!
Trong lúc Trần Khuynh Địch trợn hai mắt lên, Lạc Tương Tư cũng dần dần mở mắt, đôi con ngươi giống như hột nhãn đảo quanh, dường như là phát giác được đầu của mình còn gối lên trên cánh tay của Trần Khuynh Địch, trên má nguyên bản tái nhợt lại là nổi lên một chút hồng nhuận, có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Sư huynh?"
"Tương, Tương Tư sư muội!" Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà kéo cao thanh âm.
Lạc Tương Tư che miệng mỉm cười, nhưng động tác lại không đình chỉ, cứ như vậy trực tiếp duỗi cánh tay ra, quàng qua cổ của Trần Khuynh Địch, sau đó dán mặt vào...
Hai cặp mắt gần trong gang tấc đồng thời chớp chớp.
Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang làm gì? Ta đã làm cái gì?
Vào thời điểm tỉnh hồn lại, Lạc Tương Tư đã chủ động tách ra cùng với Trần Khuynh Địch, lúc này ở trên mặt của nàng bị vẻ đỏ ửng bao trùm, dường như có một chút chột dạ, lại có một chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía Trần Khuynh Địch, lại đột nhiên nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên.
Đây là muốn ta làm gì? Không thể nào? Khoan, khoan, khoan, khoan, chờ đã! Chuyện này không thích hợp! Có chỗ nào không thích hợp chứ! ?
Góc áo truyền đến xúc cảm khẽ động của Lạc Tương Tư, trong bất tri bất giác, Lạc Tương Tư đã ngẩng đầu cao hơn.
Bờ môi đỏ thẫm đang ở trước mắt, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ đỏ ửng ngượng ngùng, hai mắt đóng chặt lộ ra mấy phần khẩn trương.
Trần Khuynh Địch đối mặt với loại tình huống này, thân thể luôn luôn hành động nhanh hơn so với đại não. Vào thời điểm suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn, Trần Khuynh Địch đã rất tự giác nâng cằm của Lạc Tương Tư lên, lặp lại hành động mà Lạc Tương Tư làm với hắn trước đó.
Ách! Trần Khuynh Địch bỗng nhiên ngẩng đầu, kéo dài khoảng cách cùng với Lạc Tương Tư lần thứ hai, cả người đều lộ ra biểu lộ sợ hãi, mà Lạc Tương Tư thì là giống như có điều suy nghĩ sờ lên bờ môi, trong mắt đẹp nhìn Trần Khuynh Địch, lấp loáng sóng nước, thấy vậy khóe miệng của hắn không ngăn được mà điên cuồng run rẩy.
Sau đó Lạc Tương Tư liền mở miệng, mà không mở miệng thì còn tốt, vừa mới mở miệng liền kém chút nữa khiến cho cơ tim của Trần Khuynh Địch tắc nghẽn.
"Lần này muội đã không kém hơn Phượng Tiên tỷ."
"! !! !!"
Lúc này Trần Khuynh Địch thật đúng là không biết nói cái gì.
Bây giờ nên làm cái gì? Bắt cá hai tay...
Nhưng, m* nó!
Trần Khuynh Địch bỗng nhiên bị mình dọa tỉnh lại, còn may còn may, thiếu chút nữa thì nguyên thần xuất khiếu...
"Sư huynh?"
"Ách!"
Trần Khuynh Địch chấn động toàn thân! Vô thức liền muốn kéo dài khoảng cách cùng với Lạc Tương Tư, nhưng cánh tay của hắn vẫn còn đang được Lạc Tương Tư gối sau ót, nếu như lập tức rút ra lại không quá tốt...
Cuối cùng, Khuynh Địch vẫn là lựa chọn đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích.
"Sư huynh, lần này huynh không thể làm ngơ muội nữa, huynh đã liên lạc với Phượng Tiên tỷ chưa? Không chỉ có là Phượng Tiên tỷ, muội cũng rất chờ mong có một ngày, sư huynh sẽ nói thích muội."
"Ách !"
"Kỳ thật muội đối với ngoại giới cũng không phải là không có một chút cảm giác nào, hơn nữa ở thời điểm bị nhốt, vị "Man Thần" kia đã cho muội nhìn thấy rất nhiều đồ vật có ý tứ, bao quát cuộc đời của hắn, nhưng ở nửa đường, cuộc đời của một người khác lại xông vào không giải thích được, khiến cho muội rất kinh ngạc."
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận