Phản Diện Siêu Cấp

Chương 456: Tặng cơ duyên

 
 
 
Nói đến đây, Tần Võ Dương dường như vô tình nói ra một câu: "Nói đến, Phượng Tiên chắc là cũng sẽ tham gia a, Bái Hỏa Ma Giáo bây giờ cũng được coi là đạo thống ở Trung Nguyên."
"Con hiểu rồi." Tần Kiền Hoàng cúi đầu thật sâu, gằn từng chữ nói ra: "Lần này, con nhất định sẽ trảm thảo trừ căn."
---
"Sư muội! Là lỗi của ta! Ta xin lỗi muội!" Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt "tự trách" mà nói với Trần Tiêm Tiêm ở trước mặt, cả người đều mang một loại có lòng giết giặc, nhưng lại không thể làm gì được, tràn đầy tình cảm chân thành, nói: "Được rồi sư muội, nếu như muội nhìn trúng thứ gì ở trên người của sư huynh, thì cứ lấy đi là được, xem như là sư huynh bồi thường cho muội!"
Có một câu nói rất hay, không bỏ được hài tử sẽ không bắt được sói, mặc dù bởi vì có người tốt Thái Tử xuất hiện, khiến cho Trần Khuynh Địch thoát khỏi rắc rối của sự tình bảo ngọc, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận và thận trọng, Trần Khuynh Địch vẫn cảm thấy tình hình không lạc quan, cho nên dự định tiến thêm một bước rút ngắn quan hệ cùng với Trần Tiêm Tiêm.
Phương pháp rút ngắn quan hệ thì chính là "tặng cơ duyên!"
Ở bên trong nội dung của các tiểu thuyết đều có loại "tặng cơ duyên" này, thân làm tiền bối hoặc là sư huynh, cho nhân vật chính cơ duyên, khiến cho nhân vật chính phi tốc trưởng thành n, bởi vậy sẽ chiếm được sự cảm kích của nhân vật chính về sau cũng nhờ vào đó mà ôm chặt đùi của nhân vật chính, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc, đây chính là kịch bản mà Trần Khuynh Địch mong đợi nhất!
Nhưng ở trong này có một vấn đề rất nghiêm túc, đó chính là cơ không thể tùy tiện đưa tặng duyên! Nếu thật sự đưa ra một cái cơ duyên to lớn, khiến cho Trần Tiêm Tiêm lập tức vượt qua bản thân hắn, như vậy thì hắn coi như là sẽ xong đời, có trời mới biết là Trần Tiêm Tiêm có giấu giếm ý xấu với hắn hay không, xuất phát từ sự an toàn, Trần Khuynh Địch vẫn hi vọng là có thể bảo trì trạng thái bản thân có thực lực mạnh hơn.
Cho nên phải lựa chọn một cái cơ duyên hợp lý, nói thí dụ như…
"Cái này thì sao!" Trần Khuynh Địch lục soát túi trữ vật một chút, sau đó rút ra từ bên trong một quyển sách ố vàng, trên đó viết năm chữ lớn, rõ ràng là một quyển bí tịch võ công: [Ngũ Nhạc Kình Thiên Quyền].
Tin rằng rất nhiều người đều không nhớ rõ cái đồ chơi này, nhưng trên thực tế đây là đồ vật Trần Khuynh Địch lần đầu lấy được từ trong tay của nhân vật chính.
Ban đầu ở thời điểm gặp mặt lần đầu với Dương Xuân tại Lạc Viêm Thành, phụ thân của Dương Xuân liền đưa cho Trần Khuynh Địch quyển võ công này, bởi vì việc này, đã làm hại Trần Khuynh Địch cho rằng là mình đã đoạt cơ duyên của nhân vật chính, ở trong vài ngày liên tục đều không ngủ ngon giấc, cái đồ chơi này cũng một mực trở thành tâm bệnh của hắn.
Nhưng mà bây giờ lại không giống! Chỉ cần đưa môn công pháp này cho Trần Tiêm Tiêm, cái nồi đen to này sẽ bị hắn vứt bỏ! Đến lúc đó coi như Dương Xuân muốn gây rắc rối thì khẳng định cũng sẽ đi tìm Trần Tiêm Tiêm mà gây rắc rối, còn hắn thì liền có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ!
Ý niệm tới đây, ngữ khí của Trần Khuynh Địch liền lập tức trở nên kích động: "Bản võ công này! Muội đừng nhìn bề ngoài của nó rất bình thường, nhưng trên thực tế lại nội uẩn càn khôn! Sư huynh ta đã nghiên cứu qua, môn võ công này tên như ý nghĩa, cần thu thập ý cảnh năm loại sông núi trong thiên hạ, dùng ý cảnh sông núi để rèn luyện quyền ý của bản thân."
"Nếu như thu thập được ý cảnh sông núi đủ mạnh, vậy thì quyền ý cũng sẽ trở nên mạnh hơn! Căn cứ theo nghiên cứu của ta, nếu như chỉ dùng ý cảnh sông núi phổ thông để quan tưởng, vậy thì uy lực của quyền pháp bất quá cũng chỉ là thường thường, nhưng nếu như dùng vài toà kỳ sơn và thần sơn đương thời để quan tưởng, Quyền ý ma luyện ra cuối cùng, sẽ không kém hơn cái thế võ công!"
"Liên quan tới phương diện này, sư huynh còn có một số đề nghị!"
Trần Khuynh Địch sờ lên túi trữ vật, lại lấy ra một cuốn sách, ở trên đó viết mấy chữ [ghi chép sông núi thiên hạ].
Không thể không thừa nhận, lúc trước hắn cũng muốn bí mật học môn võ công này, bất quá cuối cùng vẫn bỏ qua bởi vì thứ này có quan hệ đến nhân vật chính, nhưng lúc đó vẫn đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu.
Trần Khuynh Địch trực tiếp lật đến trang cuối cùng rồi đưa Trần Tiêm Tiêm.
"Muội nhìn đi! Đây chính là đề nghị của sư huynh, muốn luyện môn võ công này đến cảnh giới đỉnh phong, nhất định phải dùng năm loại kỳ sơn thiên hạ này! Theo thứ tự là Thái Sơn Trung Thổ, Quang Minh Đỉnh Tây Vực, Thiên Thần Phong Bắc Nhung, Hỏa Long Khẩu Đông Hải, Quỷ Kiến Sầu Nam Cương, năm tòa thần sơn này chính là sự chọn lựa tốt nhất!
"Ồ!" Trần Tiêm Tiêm vừa xem kỹ cuốn sách mà Trần Khuynh Địch đưa tới, vừa lộ ra vẻ cảm kích từ trong thâm tâm, thậm chí còn có mấy phần áy náy.
"Sư huynh, kỳ thật không cần phải làm như vậy, dù sao thì bảo ngọc cũng là do ta tự nguyện dâng ra, hơn nữa nếu như không phải là do sư huynh trả bảo ngọc lại cho ta mà nói, nói không chừng cũng sẽ không bị Thái Tử phát hiện..."
"Không cần phải nói nhiều!" Trần Khuynh Địch quang minh lẫm liệt nói: "Đây xem như là trách nhiệm của sư huynh ta!"
Cảm thụ được ánh mắt của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch chính là bật cười càn rỡ ở trong lòng.
Ha ha! Ta thực sự là quá thông minh! Làm sao lại nghĩ đến một biện pháp tốt đến như thế. Môn võ công này từ trên uy năng mà nói tuyệt đối sẽ không kém hơn so với bất luận một môn thần công nào, xem như là cơ duyên đưa cho nhân vật chính mà nói là tuyệt đối hợp cách, nhưng ở một phương diện khác, môn võ công này vốn là thuộc về một vị nhân vật chính khác - Dương Xuân, hơn nữa, muốn tu luyện môn võ công này tới cảnh giới đại thành cũng không dễ dàng!
Năm tòa thần sơn, cần phải chạy đến năm địa phương Trung Nguyên, Bắc Nhung, Nam Cương, Đông Hải, Tây Vực, thời gian đi một vòng quanh năm địa phương này tuyệt đối là đầy đủ để cho thực lực của ta tiến thêm một bước! Kể từ đó, vừa được tính là tặng cơ duyên cho nhân vật chính, lại vừa tranh thủ được thời gian cho chính mình, bảo đảm mình tạm thời dẫn trước ở trên phương diện thực lực, còn có thể kéo cao độ thiện cảm của Trần Tiêm Tiêm.
Nhất định chính là một hòn đá ném trúng bốn con chim!
Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch liền cảm thấy kiêu ngạo xuất phát từ nội tâm vì tài trí của bản thân.
"Thật cảm tạ sư huynh!"
"Không cần phải khách khí!"
Sau khi trịnh trọng thu hồi Ngũ Nhạc Kình Thiên Quyền, Trần Tiêm Tiêm hít vào một hơi thật sâu, giống như là muốn bình phục tâm tình của mình.
Không sai, ca ca đối tốt với mình như vậy, mình cũng không thể chỉ ăn mà không làm việc, vì vậy cần phải thể hiện ra giá trị của bản thân! Để ca ca biết rõ những thứ mà ca ca bỏ ra tuyệt đối không phải là uổng phí!
"Sư huynh, lần này Thái Tử lấy bảo ngọc đi, ta cảm thấy chuyện này là không bình thường."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ể? Không bình thường? Chỗ nào không bình thường?
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận