Phản Diện Siêu Cấp

Chương 317: Tuyệt tình

 
 
 
Bất quá khi nhìn thấy võ giả ở bên trên tế đàn Tà Thần, tất cả mọi người cũng đã phản ứng được.
"Những người kia là?"
"Là mười hai vị chiến tướng Tam Anh Hội, còn có rất nhiều võ giả cao tầng!" Tiêu Lâm Thân khá là kinh hãi nói ra: "Bọn họ tại sao lại bị trói ở trên tế đàn? Biến thành tế phẩm? !"
"Là do Minh Vô Nhai!" Trần Tiêm Tiêm trầm giọng nói ra: "Lúc trước ta rất kỳ quái tại sao Tam Anh Hội lại đột nhiên trở mặt cùng với Tiêu gia, xem ra là do toà tế đàn này khuyết thiếu tế phẩm! Về phần Tiêu gia chủ, xem như là Võ Đạo Tông Sư, còn có tế phẩm nào càng thích hợp hơn so với hắn hay sao? Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Tam Anh Hội tiến công Tiêu gia."
"Mà bây giờ, Tiêu gia còn chưa bị tiêu diệt, phần tế phẩm thiếu hụt này..."
"Đã bị Minh Vô Nhai dùng võ giả Tam Anh Hội để đền bù? !"
"Làm sao có thể..."
Cái suy luận này vừa ra, đừng nói là những người khác, ngay cả chính Trần Tiêm Tiêm cũng lộ ra gương mặt kinh hãi, hiển nhiên là không thể tin được Minh Vô Nhai thế mà lại tàn nhẫn như vậy.
Phải biết rằng người trong Tam Anh Hội đều là thân tín của Minh Vô Nhai, ở trong bọn hắn tuyệt đại đa số đều đã từng là người đi theo liều mạng cùng với Minh Vô Nhai ở Ung Châu Đạo, vì thế mới có thể làm ra cơ nghiệp to lớn như Tam Anh Hội, thậm chí có một số lão nhân còn là nhìn Minh Vô Nhai lớn lên từ nhỏ, coi hắn như là con đẻ.
Mà Minh Vô Nhai, thế mà không có một chút do dự nào liền ném toàn bộ bọn hắn vào tế đàn! Thật đúng là quá tuyệt tình, bạc bẽo đến cực điểm!
"Đáng chết! Ma Đạo như thế, nhất định chính là thiên địa bất dung!" Tiêu Lâm Thân cắn răng nói ra, xem như là lão nhân đã từng cống hiến cả đời cho Tiêu gia, hắn quả thực là không thể nào hiểu được hành động của Minh Vô Nhai, bởi vậy người tức giận nhất cũng là hắn.
"Không cần nói nhiều." Trần Khuynh Địch lắc đầu nói ra, là người thứ nhất đi về phía trước, đi lên núi tuyết. Đối với hành động của Minh Vô Nhai, Trần Khuynh Địch cũng rất xem thường, nhưng trọng điểm căn bản cũng không phải là chuyện này. Trọng điểm là "Dù sao thì chúng ta đến đây là để đối phó với hắn." Nếu đằng nào cũng phải động thủ, vậy thì cần gì phải xoắn xuýt nhiều như vậy chứ.
Vừa dứt lời, Trần Khuynh Địch liền trực tiếp xuất thủ, Xích Tiêu Kiếm ở sau lưng ong ong huýt dài, mang theo kiếm khí hung lệ trực tiếp bổ về phía tế đàn Tà Thần trên núi tuyết, đồng thời ở sau lưng của Trần Khuynh Địch còn dâng lên một cỗ pháp tướng Như Lai quang mang vạn trượng, năm ngón tay như năm ngọn núi đổ xuống.
"Ồ!" Trong chớp mắt, Minh Vô Nhai ở phía trước nhất tế đàn Tà Thần cũng mở hai mắt ra, nhìn Trần Khuynh Địch xuất thủ, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối.
Giờ Tý chưa tới, hắn vốn đang định dùng phương thức đàm phán để kéo dài thời gian, nói đến, không ngờ được người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung lại còn thực sự quan tâm đến chính đạo, rõ ràng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, đối phương thế mà lại triệu tập nhân mã ra tay với hắn, thậm chí là còn liên thủ với Tiêu gia nguyên bản có thù.
"Ngược lại cũng là một người quyết đoán."
Sau khi đánh giá Trần Khuynh Địch lên cao hơn không ít, Minh Vô Nhai cũng trở nên nghiêm túc, tay phải lắc một cái ở trong hư không, bỗng nhiên rút ra Yển Nguyệt Đao, sương lạnh lượn lờ ở trên đao, mang theo hàn ý ngập trời, thân đao trắng như tuyết giống như băng sơn vạn năm không thay đổi, như được điêu khắc, sắc bén vô song.
Đưa tay! Yển Nguyệt Đao trảm mà ra!
Minh Vô Nhai có xưng hào là "Phong Tuyết Mạn Thiên", cho nên một đao hắn bổ ra kia, tuyết lớn phủ đầy trời hơn mười dặm, trong lúc nhất thời toàn bộ băng tuyết ở trên núi tuyết đều hội tụ vào một đao này của hắn, hàn ý vô tận hóa thành đao quang trắng phau gào thét mà tới, trực tiếp đón nhận Vô Lượng Quang Như Lai cùng với kiếm khí Xích Tiêu của Trần Khuynh Địch.
Hai cỗ lực lượng cấp độ Võ Đạo Tông Sư va chạm vào nhau, thậm chí còn tạo thành tuyết lở trên phạm vi nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc không thôi. Đao quang trắng phau đầu tiên là giằng co cùng với kiếm khí Xích Tiêu, sau khi phân rã hoàn toàn kiếm khí Xích Tiêu lại lao về phía trước, va chạm với pháp tướng Vô Lượng Quang Như Lai, pháp tướng Vô Lượng Quang Như Lai hiện ra một vết đao sâu hoắm, sau đó từng đạo từng đạo sương lạnh lan tràn ra theo vết thương, cấp tốc lan tràn ra toàn bộ pháp tướng.
"Khục." Thần sắc của Trần Khuynh Địch đọng lại, chỉ cảm thấy hàn ý lãnh lẽo từ trên người của pháp tướng Vô Lượng Quang Như Lai cuốn tới, hắn quyết định thật nhanh, trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa bản thân cùng với pháp tướng Vô Lượng Quang Như Lai, sau đó pháp tướng Vô Lượng Quang Như Lai to lớn liền vỡ vụn, ngay tiếp đó cỗ hàn khí tử vong ngập trời kia cũng trở nên tán loạn.
"Không hổ là cao đồ Thuần Dương Cung, bất quá việc này cũng không có quan hệ với ngươi a, cứ phải đánh nhau chết sống cùng với Tam Anh Hội chúng ta hay sao?"
Minh Vô Nhai đứng ngạo nghễ ở phía trước tế đàn Tà Thần, nhìn Trần Khuynh Địch, tha thiết nói ra.
Mặc dù vết thương trước đó còn chưa ổn, nhưng hắn cũng không phải là Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo ngày xưa có thể so sánh, một thân tu vi hết sức hùng hậu, cho dù có bị thương, thì vẫn có thể vững vàng ngăn chặn Xích Tiêu Kiếm của Trần Khuynh Địch như cũ, nhưng trên thực tế, ở trong lòng của hắn cũng không có thản nhiên giống như là bề ngoài.
Đây chính là chỗ thiếu hụt của Minh Vô Nhai.
Thân ở cảnh giới Võ Đạo Tông Sư cực hạn, nếu như Minh Vô Nhai liều lĩnh điên cuồng bộc phát thực lực, thì sẽ lập tức dẫn tới Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt, bây giờ tế đàn Tà Thần còn chưa được mở ra, nếu như sớm dẫn tới Tam Vị Chân Hỏa mà nói, chỉ sợ là Minh Vô Nhai sẽ biến thành một cây đuốc sống.
Cho nên vào những năm gần đây, Minh Vô Nhai nếu như có thể không động thủ thì sẽ không động thủ. Hiện tại cũng giống như vậy, so với liều chết, Minh Vô Nhai vẫn hi vọng là có thể dùng ngôn ngữ để kéo dài thời gian.
Hơn nữa hắn tự cho là bản thân rất có đạo lý, ở giữa hắn và Thuần Dương Cung hoàn toàn không có xung đột lợi ích, vào lúc giết người thành lập tế đàn cũng không có võ giả Thuần Dương Cung, thậm chí bản thân hắn còn chủ động giải quyết Tiêu Nguyên Thần có thù oán với Trần Khuynh Địch, bất kể như thế nào, Trần Khuynh Địch hẳn là sẽ không có lý do liều mạng với hắn mới đúng.
Bất quá đáng tiếc là, Minh Vô Nhai không biết sự tồn tại của cái gọi là nhiệm vụ hệ thống, huống chi Trần Khuynh Địch vốn cũng không muốn liều mạng cùng với hắn.
"Hừ!" Trần Khuynh Địch hừ lạnh một tiếng, không thụt lùi ngược lại còn tiến tới, đạp một cước ở trên núi tuyết ra một cái hố lớn, thân hình trong chớp mắt liền vọt tới gần trước mặt Minh Vô Nhai, nhìn Huyết Hà vạn người lượn quanh tế đàn Tà Thần, trên mặt lộ ra mấy phần kiên quyết.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận