Phản Diện Siêu Cấp

Chương 191: Ý nghĩa nhân sinh

 
 
 
"Tu đạo thì có tác dụng gì đâu?" Trương Thái Bình thở dài, nói "Cát vàng chôn xương khô, người đến lúc cuối cùng cũng sẽ chết, cho dù có tu đạo cũng không thể trường sinh bất lão, cho nên có tu hay không tu cũng giống như nhau, coi như ta không tu đạo, mà vẫn có thể khiến cho cuộc sống trở nên có ý nghĩa mà nói, thì cũng đã rất tốt, đã như vậy, ta vì sao còn cần phải tu đạo?"
Đạo sĩ ngây ngẩn cả người: "…"
"Nếu ngươi theo ta tu đạo, liền có thể có đại pháp lực, đại thần thông, cứ như vậy ngươi cũng sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện, ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên, còn có tương lai rộng lớn, ngươi nói không chừng còn có thể trở thành người nổi tiếng ở Trung thổ trong tương lai, có thể dời núi, lấp biển, trở thành thần tiên chân chính."
"Haizzz!" Trương Thái Bình thở dài, nói: "Không đáng giá."
Đạo sĩ: "? ? ?"
"Coi như là thần tiên, chẳng lẽ là sẽ không phải chết hay sao?"
"Mặc kệ sống bao nhiêu năm, nếu như không thể khiến cho cuộc sống của bản thân trở nên có ý nghĩa, như vậy chẳng phải là giống như một bộ xương khô ở trong mộ hay sao?"
Đạo sĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Trương Thái Bình rất có đạo lý, giống như hắn, tu luyện mấy trăm năm, hiện tại đã dần dần già đi, cũng không làm được bất cứ đại sự gì, chỉ có thể bảo vệ một mẫu ba phần đất của bản thân kia, chờ đến sau khi hắn chết, bất quá cũng chỉ là cát vàng chôn xương khô, kể từ đó, tranh danh đoạt lợi còn có ý tứ gì.
Đạo sĩ: "! ! !"
Không đúng, không đúng, không đúng! Đạo sĩ vội vàng lắc đầu, bỏ rơi ý nghĩ tiêu cực ở trong lòng.
"Anh bạn nhỏ, ngươi nghĩ như vậy là sai lầm rồi, thế giới lớn như vậy, nhân sinh cũng dài như vậy, ngươi không nên lãng phí ở nơi này, mà hẳn là nên đi ra ngoài xem một chút mới đúng, cứ như vậy ý nghĩ của ngươi cũng sẽ thay đổi!"
"Thật vậy sao?" Trương Thái Bình ngây người nhìn đạo sĩ, mà đạo sĩ thì gật đầu rất chắc chắn. Hiện tại hắn rất có hứng thú đối với Trương Thái Bình, hắn rất muốn biết rõ thiếu niên mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại phi thường có ý tưởng này, về sau rốt cuộc sẽ biến thành dạng người gì.
Thế là vào ngày thứ hai, Trương Thái Bình cứ như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong thôn trang, đi theo đạo sĩ tiến vào Đạo Môn.
Về sau Trương Thái Bình mới biết được, đạo sĩ mà bản thân hắn gặp phải, nguyên danh là họ Trương, chính là Thần Tử Đạo Môn đời này, cũng là chưởng môn, một thân tu vi cũng đã sớm vượt qua Võ Đạo Tông Sư.
Mà theo việc luyện võ cùng với tu vi tăng tiến, thực lực của Trương Thái Bình càng ngày càng mạnh, nhưng đối với nhân sinh cũng càng ngày càng mê mang, bởi vì hắn phát hiện ra, cho dù là đã rời khỏi thôn nhỏ, mặc dù có đại thần thông, đại pháp lực, hắn vẫn không thể nào biết rõ ràng, nhân sinh của bản thân rốt cuộc có giá trị gì.
"Thái Bình?"
"Thái Bình?"
"Thái Bình!
"A, là sư phụ sao." Trương Thái Bình lấy lại tinh thần, nhìn lão đạo sĩ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ trước mắt, đây cũng là tật xấu của hắn, bởi vì nguyên nhân thường xuyên suy nghĩ về nhân sinh của bản thân, hắn cuối cùng sẽ ngẩn người thất thần mà không giải thích được, cho nên ở trong mắt của sư huynh đệ đồng môn, hắn vẫn luôn là một cuồng đồ coi trời bằng vung. Mà trên thực tế, hắn chỉ là không phản ứng kịp mà thôi.
"Thái Bình a, ngươi cũng đã tu đạo lâu như vậy rồi, không biết đã có cảm ngộ gì hay chưa?"
"Thái Bình!"
"A, sư phụ, ta cảm thấy nhân sinh vẫn là không có ý nghĩa gì."
Lão đạo sĩ bất đắc dĩ xụ mặt, lão bình sinh đã dạy dỗ không biết bao nhiêu đệ tử, từng người đều là anh hùng hào kiệt, tu vi cũng là tinh anh trong tinh anh, thân truyền đệ tử ở dưới trướng càng là người người đạt tới Võ Đạo Tông Sư, tài năng am hiểu dạy đồ đệ của lão đặt ở trong đại thế giới Trung thổ cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng duy chỉ có một vị Trương Thái Bình này là rất khó chơi, mặc kệ lão có nói cái gì, đối phương đều chỉ là đang suy nghĩ về cái ý nghĩa nhân sinh quỷ quái gì đó, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với lão đạo sĩ, dạy nhiều năm như vậy, không chỉ không thể khiến cho đối phương lạc quan đối với nhân sinh, thậm chí là ngay cả chính lão cũng thường xuyên thở dài nhân sinh quá ngắn.....
Mà khiến cho lão đạo sĩ tức giận nhất là, tên gia hỏa này hết lần này tới lần khác lại là môn hạ biết đánh nhau nhất của lão! Thậm chí là ngay cả lão bây giờ cũng đều không nhất định là đối thủ của hắn!
"Thái Bình a..."
"Thái Bình?"
Lão đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trương Thái Bình, còn đối phương thì lộ ra ánh mắt trống rỗng, nhìn qua là đang nhìn lão, nhưng trên thực tế không biết hồn phách đã sớm đi nơi nào.
"Cái tên đồ đệ bất tài này!" Lão đạo sĩ tức giận dùng một bàn tay đập vào đầu của Trương Thái Bình.
"Sư phụ? Vì sao lại đánh ta?"
"Hừ!" Lão đạo sĩ chắp hai tay ở sau lưng, trong lòng thầm mắng cái tên đồ đệ bất tài này cũng không biết thu liễm một lần, vừa rồi dùng bàn tay vỗ xuống, đối phương nhìn qua không có việc gì, ngược lại thì tay của lão lại có một chút đau ê ẩm.
Sau đó lão đạo sĩ thở dài thật sâu, nói: "Thái Bình a, vi sư biết rõ ngươi vẫn còn đang suy tư về ý nghĩa của cuộc sống, bất quá ta nghĩ rằng ngươi đã suy nghĩ nhầm phương hướng."
"Nhầm phương hướng?"
"Không sai, ý nghĩa của cuộc sống cũng không thể chỉ dựa vào suy nghĩ, mà còn phải dựa vào bản thân người thực hiện, đôi khi chưa thử một việc gì đó, làm sao ngươi biết rằng đó không phải là ý nghĩa cuộc sống của ngươi? Vi sư cảm thấy, nếu như ngươi muốn tìm ý nghĩa của cuộc sống, không bằng trước tiên hãy định ra một cái mục tiêu nhỏ."
"Mục tiêu nhỏ?"
"Không sai, nói thí dụ như, chấn hưng Đạo Môn." Lão đạo sĩ nghiêm túc nói ra: "Thế nào? Phải biết rằng bây giờ Đạo Môn, Phật Môn đang ở vào thế yếu, đại thế giới Trung thổ bị hoàng triều Đại Càn nắm vững, nếu như mục tiêu cuộc sống của ngươi là chấn hưng Đạo Môn mà nói, vậy thì sẽ là một cái mục tiêu phi thường khó khăn, phi thường cao xa, nhưng nếu như ngươi có thể hoàn thành cái mục tiêu này mà nói, cuộc sống của ngươi hẳn là liền sẽ có ý nghĩa."
"Chấn hưng Đạo Môn...." Trương Thái Bình thấp giọng lẩm bẩm nói, trong hai mắt trống rỗng dần dần có ánh sáng hội tụ.
Mà lão đạo sĩ sau khi phát giác ra được điểm này thì là quơ quơ nắm đấm ở trong lòng, nói thầm: "Thành công! Cuối cùng cũng đã lừa được hắn!"
Lão đạo sĩ rất rõ ràng, tuổi thọ của lão còn lại không nhiều lắm, nhưng Đạo Môn lại không thể rắn mất đầu, mà đệ nhất cao thủ của Đạo Môn hiện tại, không thể nghi ngờ chính là Trương Thái Bình trước mắt, cho nên lão ở trong khoảng thời gian này đã nghĩ hết biện pháp, muốn lừa cho Trương Thái Bình kế thừa vị trí của lão, thống lĩnh Đạo Môn.
"Thế nào? Cái phương pháp này rất tốt có đúng không?"
"Nếu sư phụ đã nói như vậy, vậy thì sẽ đúng."
"Vậy là tốt rồi! Đến đây, đây là bằng chứng của Thần Tử Đạo Môn, ngươi tạm thời hãy cất kỹ nó đi, về sau ngươi chính là Thần Tử Đạo Môn!"
"Thái Bình!"
"Ấy? À, được."
Trương Thái Bình tiếp nhận ngọc như ý mà lão đạo sĩ đưa tới, ngay trong cái nháy mắt này, Thái Bình Thiên Tôn liền ra đời.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận