Phản Diện Siêu Cấp

Chương 629: Thương Long Du Không Thuật

 
 
 
Chuyện cho tới bây giờ chủ nhân của Thang Cốc cũng đã nhìn ra, bản thân hắn trước đó có thể là hiểu lầm cái gì đó, vị Tà Thần thiên ngoại này cùng với Trần Khuynh Địch hẳn không phải là cùng một nhóm…
Nhưng mà gặp quỷ! Vị Tà Thần thiên ngoại này cùng với mình cũng không phải là một nhóm a!
Truyền thừa trong huyết mạch nói cho chủ nhân của Thang Cốc biết, loại vật Tà Thần thiên ngoại này rất hung ác tàn nhẫn, ác độc vô tình, giết người ngay cả mắt cũng không nháy một cái, hơn nữa mỗi một kẻ đều là sinh ra ở trong hư không, nắm giữ thực lực cường đại, người giống như hắn, nếu gặp được tốt nhất là chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Nghĩ như vậy, chủ nhân của Thang Cốc lập tức có một loại dục vọng muốn vụng trộm chạy trốn…mà vào thời điểm hắn vừa mới diễn sinh ra cái ý nghĩ này.
"Cáo từ!" Long Thiên Tứ đã bắt lấy Trần Khuynh Địch, không có một chút do dự nào mà chạy trốn ra bên ngoài Đào Hoa Đảo.
Đương nhiên, đó cũng không phải là ý tứ của Trần Khuynh Địch, mặc dù nếu như đến thời khắc mấu chốt, Trần Khuynh Địch cũng sẽ lựa chọn chạy trốn, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn phản kháng một lần, dù sao thì thân thể của hắn cũng rất cứng rắn, hơn nữa tính cách của hắn cũng là như thế, nhưng Long Thiên Tứ thì lại không giống. Lão đầu tử này còn có loại cảnh tượng hoành tráng nào là chưa từng thấy qua? Năm đó vào thời điểm Thuần Dương Cung gặp đại kiếp, hắn chính là dựa vào chạy trốn để làm giàu, tự nghĩ ra Thương Long Thất Túc Kinh, một chiêu sở trường nhất chính là Thương Long Du Không Thuật, dùng để chạy trốn phảng phất như là long đằng Cửu Thiên, trong chớp mắt chạy được vạn dặm cũng không phải là nói chơi, bằng không thì hắn làm sao có thể sống ở trong đại kiếp Thuần Dương Cung năm đó! Thật sự cho rằng người người đều là Ninh Thiên Cơ hay sao? Hơn nữa Long Thiên Tứ không chỉ có chạy nhanh, mà năng lực phán đoán thế cục cũng cực cao, chỉ vừa mới giao thủ một lần, là hắn đã biết mình không phải là đối thủ của Gia Lỗ Lỗ, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được 100 chiêu, cuối cùng sẽ bị đánh bại, thậm chí là có khả năng bị đánh chết tại chỗ...
Vậy thì còn phải do dự cái gì? Đổi thành những lão tiền bối khác sẽ còn cân nhắc đến vấn đề mặt mũi, nhưng Long Thiên Tứ chính là mắt cũng không nháy một cái.
Chẳng được bao lâu, không đợi Gia Lỗ Lỗ kịp phản ứng, Long Thiên Tứ đã mang theo Trần Khuynh Địch chạy ra khỏi Đào Hoa Đảo, mà đảo chủ Đào Hoa Đảo tự nhiên là cũng không cam lòng rớt lại ở phía sau, nhanh chóng đuổi theo Long Thiên Tứ.
Cho nên nói hai vị này có thể sống được lâu như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Mà đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng.
"Giống như là chỉ còn thừa lại ngươi." Gia Lỗ Lỗ yên lặng nhìn về phía chủ nhân của Thang Cốc vừa mới tránh thoát khỏi trói buộc của Trần Khuynh Địch.
Đậu xanh rau má, bây giờ nên làm cái gì? Sớm biết thế liền đáp ứng Trần Khuynh Địch, đi làm Thần Thú hộ tông cho Thuần Dương Cung...vậy thì tối thiểu đối phương sẽ còn mang theo ta chạy trốn.
Mà vào thời điểm chủ nhân của Thang Cốc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, hối hận vạn phần, hận không thể tát cho mình một cái.
Ở Thành Thượng Kinh Đại Càn.
Vị Ương Cung vào mấy tháng trước đã tuyên bố phong bế, không cho phép tất cả quan viên tiến vào, bao gồm cả Thái Tử, Nhị Hoàng Tử, còn có Tể tướng Lý Đồng Thần lại lặng yên mở ra.
Không có ai biết được cửa chính của Vị Ương Cung đã lặng yên mở ra, hoàng cung lớn như vậy, lúc này lại rơi vào trong sự yên tĩnh quỷ dị, không có khí thế ngập trời, cũng không có uy áp hít thở không thông, chỉ có tiếng bước chân ầm ập liên tiếp, duy nhất phát giác ra được phần biến hóa này, phóng nhãn ra toàn bộ hoàng cung cũng vẻn vẹn chỉ có một người.
"Cung nghênh Thánh thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Ti Lễ Giám đại tổng quản Phùng Nguyên Nhất lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh cửa cung Vị Ương Cung, thấp giọng nói ra.
"Đứng lên đi." Thánh Thượng Đại Càn nhẹ nhàng nói.
Lúc này Thánh Thượng Đại Càn hoàn toàn khác biệt so với mấy tháng trước đó, khuôn mặt nguyên bản đỏ thắm lúc này lại trắng bệch giống như bị bệnh, khí thế chỉ vẻn vẹn đứng ở đó, liền phảng phất như đứng ở phía trên chúng sinh, cao không thể chạm hiện tại cũng không thấy tăm hơi, giống như là một người bình thường vậy.
"Chiến sự ở các Biên Hoang như thế nào?"
"Bẩm Thánh Thượng, ở phương Bắc, có Trương Đại Đô Hộ tọa trấn ở Bất Phá Thiên Quan, cơ hồ là không gì phá nổi, căn cứ theo tin tức mới nhất truyền đến, ở phía Bắc Nhung hẳn là đã lui binh."
"Ở phương Nam mặc dù còn chưa có tin tức truyền đến, bất quá Nam Cương ở bên trong bốn đại Biên Hoang là yếu nhất, tin rằng cũng sẽ thối lui rất nhanh, chỉ là chiến hỏa ở Tây Vực cho đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu kết thúc, quân bộ đã định ra kế hoạch, rút binh của chín Phủ Võ Hầu ra tiến về Tây Vực, bổ khuyết khoảng trống bên trên binh lực.
"Về phần Đông Hải..." Nhắc đến đây, biểu lộ của Phùng Nguyên Nhất lại có vẻ hơi quái dị.
"Chiến sự ở Đông Hải là đặc thù nhất, trước đó quân bộ ở bên đó cũng không ngờ được, hạm đội Đông Hải cho đến nay cũng không có trả lời, nhưng căn cứ theo tin tức mà tiền tuyến truyền tới, lúc này nguy cơ ở Đông Hải đã được giải trừ, hơn nữa xuất thủ đối kháng với Đông Hải xâm lấn, ngăn cơn sóng dữ, dường như là người giới tông phái...
"Tông phái?" Vừa dứt lời, Thánh Thượng Đại Càn liền xoay người nhìn về phía Phùng Nguyên Nhất.
Rất hiển nhiên, cái tin tức này đã khiến cho người tôn quý nhất Đại Càn cũng có một chút ngoài ý muốn: "Giới tông phái gặp được loại chuyện này từ trước đến nay đều là không đếm xỉa đến, lần này thế mà lại xuất thủ? Không phải là đám người Đông Hải chủ động trêu chọc bọn hắn đó chứ?"
"Cũng không phải là như thế." Phùng Nguyên Nhất lắc đầu nói: "Tông phái xuất thủ là Thuần Dương Cung."
"Thuần Dương Cung?" Thánh Thượng Đại Càn suy tư trong chốc lát, sau đó bật cười lớn: "Cũng đúng, trẫm nhớ kỹ, Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ hẳn là đang ở phụ cận Đông Hải a, xem ra là công lao của hắn."
Phùng Nguyên Nhất cung kính cúi đầu nói: "Thần cũng nghĩ như vậy, Thánh thượng có mắt nhìn người, thần bội phục."
"Ha ha ha." Thánh Thượng Đại Càn cười cười, nói: "Bất quá nếu cứ như vậy, tình cảnh của Thuần Dương Cung cũng sẽ không tốt, hơn nữa ở phía Đông Hải, hàng rào thế giới có dấu hiệu giãn ra, phiền phức càng ngày càng nhiều..."
Thanh âm im bặt mà dừng.
Một giây sau, Thánh Thượng Đại Càn trợn hai mắt lên, mày kiếm nhíu lại, khí thế quanh người lập tức bắt đầu biến hóa.
Sắc mặt tái nhợt cấp tốc trở nên hồng nhuận phơn phớt, khí tức uy nghiêm đứng sừng sững ở phía trên chúng sinh cũng hiện lên một lần nữa, lấy Thánh Thượng Đại Càn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bất quá chỉ trong chớp mắt, liền bao trùm toàn bộ hoàng cung, hơn nữa còn cấp tốc lan tràn ra mọi ngóc ngách trong Thành Thượng Kinh.
Ầm ầm! Thiên địa nổ vang, phảng phất như đang hô ứng với ý chí của Thánh Thượng Đại Càn, vô số thế gia, võ giả từ Tiên Thiên trở lên ở trong kinh thành, toàn bộ đều cảm nhận được cỗ khí thế phảng phất như thái sơn áp đỉnh kia.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận