Phản Diện Siêu Cấp

Chương 314: Trù tính

 
 
 
Ngay cả 12 chiến tướng cũng đều không ngoại lệ, mà vào thời điểm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con mắt đã nhắm lại, chỉ còn lại có Đệ nhất Chiến tướng cùng với Đệ nhị Chiến tướng nắm giữ tu vi thâm hậu nhất.
Bọn họ ít nhiều cũng đã phát giác được một chút không đúng, nhưng vào trước khi bọn hắn suy nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt của bọn hắn cũng hóa thành một mảnh đen kịt trong nháy mắt, sau khi ngã xuống đất, vào trước một giây nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy, chính là Lưu Vân Giày nạm vàng của Minh Vô Nhai.
"Hội chủ..."
Đến đây, ngoại trừ Minh Vô Nhai, thì toàn bộ những người khác đều đã ngã trên mặt đất.
"Ha ha…hừ!" Thấy một màn như vậy, nụ cười hào sảng ở trên mặt của Minh Vô Nhai rốt cục cũng dần dần trở nên cứng ngắc, sau đó phảng phất như tháo mặt nạ ra vậy, nụ cười thoáng qua một cái chỉ còn lại có gương mặt nguội lạnh.
"Một đám phế vật, không mang Tiêu gia về được, không đủ tế phẩm, Tà Thần triệu hồi ra bất quá chỉ là cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, đối với Tam Vị Chân Hỏa mà nói không thể nghi ngờ chính là đưa đồ ăn, ta muốn một Tà Thần cảnh giới Võ Đạo Tông Sư thì có tác dụng gì? ! Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có thời gian để đi nơi khác tìm kiếm tế phẩm."
"Đã như vậy...chỉ có thể ủy khuất các ngươi."
Minh Vô Nhai cười lạnh một tiếng, 12 chiến tướng Tam Anh Hội từ trên góc độ tế phẩm mà nói, còn thích hợp hơn so với Tiêu gia đây, phối hợp với tế đàn, nói không chừng còn có thể triệu hồi ra Tà Thần vượt qua tưởng tượng của hắn, cứ như vậy khả năng bản thân hắn đột phá đến cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan cũng sẽ cao hơn một chút, cũng tính là bọn hắn có chỗ cống hiến.
Về phần Tam Anh Hội, chỉ cần hắn không chết, tùy thời đều có thể thành lập một cái mới!
Hỏa Luyện Kim Đan a! Cái cảnh giới này coi như là thả ở trong thánh địa võ đạo, cũng đều phi thường hiếm hoi, đến lúc đó bản thân hắn vẫn còn ở loại địa phương nhỏ như Ung Châu Đạo này để làm gì? Có bầu trời rộng lớn hơn đang đợi hắn!
Về phần Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết ở trên người của Tiêu Nguyên Thần, hừ, chờ sau khi triệu hoán Tà Thần bản thân hắn sẽ trực tiếp rút trí nhớ của đối phương ra, cũng không tin là sẽ còn không thể tìm thấy!
"Là lá la..." Dựa vào tính toán ở trong lòng, Minh Vô Nhai khẽ hát nhẹ, bắt đầu đưa đám người Tam Anh Hội vào trong tế đàn.
"Ôi..." Chậm rãi mở hai mắt ra, thống khổ ở bên trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, khiến cho Tiêu Nguyên Thần hơi sững sờ. Bất quá hắn liền nhìn thấy cảnh tượng ở trong tế đàn.
Tổng cộng có 108 cây cột xây dựng nên tế đàn, vào giờ khắc này ở trên mỗi một cây cột thế mà đều có một người bị trói gô, nhất là ở chung quanh hắn, ở bên trên mười hai cây cột tinh thiết gần hắn, mười hai vị chiến tướng Tam Anh Hội đang một mực bị trói ở bên trên.
Mà bọn hắn đều không ngoại lệ, toàn bộ đều rơi vào trong hôn mê, còn chưa tỉnh lại.
Không qua bao lâu, Tiêu Nguyên Thần liền hiểu rõ ra.
Cảm giác hoang đường quá lớn cùng với không có cách nào thuyết phục làm cho hắn kìm lòng không được bật cười thành tiếng.
"Ồ, tỉnh rồi sao, Tiêu Nguyên Thần."
Thân ảnh của Minh Vô Nhai lặng yên xuất hiện ở bên cạnh, bất quá bây giờ Tiêu Nguyên Thần đã hoàn toàn không có cảm giác đối với vị Hội chủ Tam Anh Hội hùng bá Ung Châu Đạo gần trăm năm này, hắn chỉ không ngừng cười lạnh, đồng thời lẳng lặng mà nhìn đối phương, thấy vậy ngay cả Minh Vô Nhai cũng thấy ở phía sau lưng có một chút lạnh lẽo.
"Sao thế, ngươi đột nhiên dùng loại ánh mắt này, chẳng lẽ là dự định nói cho ta biết Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết sao?"
"Ta đã nói rồi, ngươi không khả năng có được nó."
"Vẫn còn mạnh miệng." Minh Vô Nhai thản nhiên cười một tiếng, nếu như đã quyết định đến lúc đó sẽ rút hồn luyện phách của Tiêu Nguyên Thần, hắn cũng không còn gấp gáp nữa, ngược lại còn có mấy phần lòng dạ thanh thản nói chuyện với Tiêu Nguyên Thần: "Tiêu Nguyên Thần, Tiêu huynh, nói đến, ta cũng đã được nghe nói chuyện của ngươi, bất quá rất đáng tiếc a, trong mắt của ta, ngươi chính là không đủ hung ác."
"Đám thế lực ăn cây táo rào cây sung ở Tiêu Thành kia đúng là làm cho người ta buồn nôn, nhưng phương thức ngươi ứng đối cũng là quá ngu ngốc, nếu như ta là ngươi, sẽ trực tiếp chiếm đoạt toàn bộ thế lực của những trung, tiểu thế lực kia, sau đó vào thời điểm quân đội can thiệp sẽ thiết hạ bẫy rập, xử lý luôn cả Trấn Cương Sứ Tiêu Thành!"
"Dù sao thì vào thời điểm đó Tiêu gia cũng có tới hai vị Hợp Đạo Tôn Giả, nếu làm như vậy, ta cảm thấy độ khả thi là rất cao."
"Đáng tiếc một là ngươi không chủ động chiếm đoạt thế lực, hai là lại không chịu hạ tử thủ đối với người không nghe lời ở bên trong gia tộc, thật sự là quá làm cho ta thất vọng rồi."
Dứt lời, Minh Vô Nhai còn rất đáng tiếc lắc đầu.
Đối với Tiêu Nguyên Thần hắn kỳ thật vẫn là rất có hảo cảm, bởi vì người này kỳ thật rất giống hắn, đều là loại người ủng hộ chủ nghĩa lợi ích trên hết, bất quá bất đồng cùng với hắn chính là, Tiêu Nguyên Thần còn non lắm.
Không nói đến những cái khác, chỉ là cái sự tình Ung Châu Đạo này, Minh Vô Nhai tự hỏi nếu như hắn là Tiêu Nguyên Thần, sẽ dứt khoát đem theo một chút tài nguyên của Tiêu gia chạy trốn, còn những người khác thì tùy ý để cho bọn họ tự sinh tự diệt, ở chỗ nào mà không thể đông sơn tái khởi? Tại sao nhất định phải lưu tại Ung Châu Đạo để cứng đối cứng cùng với Thuần Dương Cung.
Thực sự là ngu xuẩn.
Tiêu Nguyên Thần không để ý đến Minh Vô Nhai, đây cũng là chỗ khác nhau giữa hắn và Minh Vô Nhai. Đồng dạng là người ủng hộ chủ nghĩa lợi ích trên hết, nhưng Minh Vô Nhai chỉ đơn thuần là vì bản thân mình, đối với hắn mà nói, chỉ có lợi ích của hắn mới thật sự là lợi ích.
Mà đối với Tiêu Nguyên Thần mà nói, chỉ có lợi ích của Tiêu gia mới là lợi ích của hắn. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu đồ sự nghiệp được).
"Khục." Minh Vô Nhai cũng nhìn ra điểm này, cho nên không nói thêm nữa, trực tiếp rời khỏi tế đàn, sau đó bắt đầu ngồi xuống.
Giờ Tý tối nay, âm khí bốc lên từ mặt đất, chính là thời cơ tốt nhất! Triệu hoán Tà Thần vào lúc đó, Minh Vô Nhai có niềm tin tuyệt đối là có thể hoàn thành toàn bộ tế tự! Đến lúc đó, chính là thời điểm khốn long thăng thiên, tiềm long xuất hải( rồng bị vây khốn bay lên trời, rồng tiềm phục rời khỏi biển)!
"Hắc hắc hắc, chỉ tưởng tượng thôi còn có một chút tiểu kích động đây!"
Mà ở một chỗ khác...
"Tổng hợp lại, sơn trang Phong Tuyết hiện tại đã bị ta dùng bí bảo san bằng, tin tưởng là Minh Vô Nhai cũng đã bị thương nhẹ, tòa tế đàn Tà Thần kia cũng đã bị ta vạch trần."
Nói xong những gì mà bản thân đã làm, Trần Khuynh Địch thúc đẩy suy tư trong đầu óc của mình. Nói thế nào hắn cũng là Đạo Tử chân truyền Thuần Dương Cung kiêm người hành tẩu trong thiên hạ, lúc này cần phải phát huy thật tốt năng lực trù tính của bản thân.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận