Phản Diện Siêu Cấp

Chương 354: Bị chỉ trích

 
 
 
"Nói tóm lại, chúng ta thực sự rất kính nể ngài, ngài có thể đứng ra vào thời điểm tông môn gặp khó khăn, còn chúng ta thì lại không làm được." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Hán Nạp tự nhiên thấp xuống, trên mặt cũng không tự chủ được toát ra vẻ ảm đạm.
"Cho dù là chúng ta cũng đã rất cố gắng, ta thân làm đệ nhất đệ tử chân truyền cũng đã rất cố gắng, trước đó tiến vào Ao Thánh Hỏa, muốn đột phá đến cảnh giới Phản Hư Hợp Đạo, nhưng cuối cùng vẫn thất bại..."
"Ách!" Trần Khuynh Địch trừng mắt nhìn, làm sao hắn lại cảm giác đối phương giống như là đang tố khổ với hắn,
Vị thiếu niên trẻ tuổi Hán Nạp này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy, ta cũng không phải là người của Bái Hỏa Ma Giáo a.
"À, xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi, ta còn phải hướng dẫn mọi người xây nhà, về sau còn phải dẫn một số đệ tử ngoại môn ra bên ngoài Hỏa Diễm Sơn thu thập linh dược, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa, xin ngài cứ tự nhiên!"
Hán Nạp cười phất phất tay, sau đó nhanh chân đi tới phương hướng đám đệ tử Bái Hỏa Ma Giáo.
Mà nhìn bóng lưng của hắn, Trần Khuynh Địch cũng không biết phải làm sao, trong lòng đột nhiên hơi động, mở miệng nói: "Này!"
"Hả?" Hán Nạp xoay đầu lại, trong thần sắc có một chút mờ mịt.
"Nếu ngươi đã cố gắng mà vẫn chưa thành công, vậy chỉ có thể nói là ngươi còn chưa cố gắng hết sức."
"Hả?"
"Đây là một câu mà ta đã từng nghe người khác nói, hãy cố gắng thêm một lần nữa đi? Ta cảm thấy là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Ở trên mặt của Hán Nạp lộ ra biểu lộ được sủng ái mà lo sợ, chợt mạnh mẽ gật đầu một cái, nói: "Ta đã hiểu! Về sau nhất định ta cũng sẽ giống như ngài vậy, trở thành một võ giả có thể dùng danh hào "Sát Nhân Cuồng Ma" tung hoành giang hồ!"
"Đã nói là không được nhắc đến cái danh hiệu đáng chết này!" Trần Khuynh Địch bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã gọi vị đệ tử chân truyền của Bái Hoả Ma Giáo này lại.
---
"Cái tên biến thái này!"
Vừa mới trở lại Chiến hạm, Trần Khuynh Địch liền bị chỉ trích vô cùng tàn ác.
Mà người chỉ trích hắn, thì chính là Huyền Lưu Ly.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
"Ta biết, ngươi đã hãm hại Tiêm Tiêm thí chủ từ lúc nhỏ, gần đây càng là thông qua đủ loại thủ đoạn để hãm hại lừa gạt, mê hoặc Tiêm Tiêm thí chủ, có đúng không?"
Mới nói được nửa câu, Trần Tiêm Tiêm liền xuất hiện ở sau lưng của Huyền Lưu Ly, lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sư huynh không có hãm hại ta, sự tình cũng không phải là giống như ngươi tưởng tượng, nói đi nói lại thì chuyện này cũng không có quan hệ gì đến ngươi a, ngươi đúng là một nữ nhân kỳ quái..."
Mà ở phía đối diện, Trần Khuynh Địch thì kinh hãi.
Bị phát hiện rồi! Việc ta hãm hại Trần Tiêm Tiêm từ trước cho đến nay đã bị phát hiện!
Sau khi nhìn thấy loại vẻ mặt này của Trần Khuynh Địch, Huyền Lưu Ly lập tức càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình: "Trước đó ta đã xem qua ghi chép về ngươi, hãm hại Tiêm Tiêm thí chủ từ bé, chiếm lấy cơ duyên của nàng, gần đây Tiêm Tiêm thí chủ thật vất vả mới có một chút tiến bộ, nhưng vì tránh để cho nàng thoát khỏi sự khống chế của ngươi, lại giữ nàng ở bên cạnh, thuận tiện giám sát, ta nói không sai chứ?"
"Ách!" Trần Khuynh Địch lộ ra sắc mặt cứng đờ nhìn Huyền Lưu Ly.
Nguy cơ! Đây tuyệt đối là nguy cơ to lớn! Ta thật vất vả mới có thể sắp đặt Trần Tiêm Tiêm – quả bom hẹn giờ lớn nhất ở bên người, có thể tùy thời nhìn thấy được sự trưởng thành của nàng, cân nhắc được sự tiến bộ giữa song phương, kết quả là sắp đặt tỉ mỉ của ta thế mà lại bị bà điên Phật Môn này vạch trần! Vậy thì Trần Tiêm Tiêm hiện tại chẳng phải là…
Trần Khuynh Địch run sợ nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm.
Mà Trần Tiêm Tiêm thì suy nghĩ như thế này:
"Nguyên lai là ca ca vẫn luôn quan tâm ta như vậy hay sao? Muốn giữ ta ở bên người..."
Trần Tiêm Tiêm vừa thầm nghĩ như vậy ở trong lòng, vừa lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Nhìn thấy nụ cười này của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch lập tức trầm giọng nói: "Không hề có chuyện như vậy!"
Chuyện cho tới bây giờ, tuyệt đối là không thể thừa nhận! Nếu không thì sẽ thực sự xong đời!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch lập tức thề thốt nói: "Hãy yên tâm! Ta tuyệt đối là không có ý đồ hãm hại Tiêm Tiêm sư muội! Ta mang nàng theo bên người, chỉ là do đánh giá cao nàng mà thôi, hơn nữa nàng cũng là biểu muội của ta, ta làm sao có thể hãm hại người thân của mình được!"
Câu nói này của Trần Khuynh Địch đúng là rất chân thành, nói đùa, Trần Tiêm Tiêm không hãm hại hắn coi như là đã phải cám ơn trời đất, hắn làm sao còn dám hãm hại nàng, đó không phải là chán sống hay sao, hắn vẫn còn muốn sống an ổn đến 5 năm sau, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc ở dị thế giới.
Cho nên vào thời điểm nói câu này, Trần Khuynh Địch có thể nói là vô cùng thản nhiên mà nhìn Huyền Lưu Ly.
Nhìn ánh mắt chân thành của Trần Khuynh Địch, Huyền Lưu Ly lại do dự một lần nữa. Vốn dĩ nàng đã nhận định Trần Khuynh Địch chính là người xấu đã hãm hại Tiêm Tiêm thí chủ, nhưng bây giờ xem ra...dường như cũng không phải là như thế?
Không, không, không, không thể nhìn sự việc theo cách này, Phương Trượng đã nói qua, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, công pháp mà mình tu luyện là [Quan Thế Âm Đại Tự Tại Tâm Kinh], cần phải nhập thế tu hành, quan sát thế giới, mới có thể đạt đến cảnh giới đại thành, cho nên vào lúc này, cũng phải dùng phật tâm để lặng lẽ thể ngộ tâm cảnh của đối phương.
Như vậy mới có thể nhìn ra Trần Khuynh Địch đến tột cùng là hạng người gì.
Ý niệm tới đây, Huyền Lưu Ly liền lập tức bắt đầu vận chuyển công pháp, lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nhưng ở một nơi mà mọi người không nhìn thấy, trên mi tâm của nàng mở ra một con mắt thẳng đứng vô hình, nhìn về phía Trần Khuynh Địch.
Trần Khuynh Địch nhướng mày, một loại cảm giác bị người nhìn thấu lóe lên ở trong đầu, nhưng sau khi biết được đây dường như là một loại thủ đoạn nào đó của Huyền Lưu Ly, vì chứng minh sự thanh bạch của bản thân, hắn đã cố nén không có sử dụng quyền ý đánh vỡ nát loại thủ đoạn này.
Bởi vì vậy, Huyền Lưu Ly đã thấy được một thứ.
"Đây là!"
Ở trong cơ thể của Trần Khuynh Địch, Huyền Lưu Ly thấy được một vị Đại Phật! Là một vị Đại Phật ngồi xếp bằng trong hư không, mặt mũi tường hòa, quanh người có Vô Lượng Quang chiếu rọi khắp thế giới!
Nhưng khiến cho Huyền Lưu Ly kinh ngạc là, tướng mạo của vị Đại Phật này lại không phải là tướng mạo mà nàng quen thuộc, mà là tướng mạo của bản thân Trần Khuynh Địch! Khả năng tạo thành loại bộ dáng này chỉ có một cái, phật ở trong lòng của Trần Khuynh Địch cùng với phật của Phật Môn, căn bản chính là hoàn toàn trái ngược!
Đối với Trần Khuynh Địch mà nói, hắn chính là phật, Vô Lượng Quang Như Lai cũng là do chính hắn sáng tạo ra, ở trong điển tịch của Phật Môn căn bản là cũng không có một vị Đại Phật nào như vậy.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận