Phản Diện Siêu Cấp

Chương 696: Không nên hiểu lầm!

 
 
 
Mà nàng căn bản chính là không phải công kích để phá phòng ngự, mỗi một kích của Huyền Lưu Ly cũng đều không dùng lực lượng rất mạnh, dường như là thủ pháp cận thân cầm nã, từng đạo từng đạo cương khí theo hai tay của nàng lan tràn ra toàn thân của Trần Khuynh Địch, khiến cho hắn ở trong một thời gian ngắn không có cách nào hành động, lúc này mới bị Huyền Lưu Ly ném văng ra ngoài, chứ thực ra cũng không có lực sát thương gì.
Nếu như dùng Phá Giới Đao mà nói, bắt lấy cơ hội này nói không chừng còn có thể phá vỡ phòng ngự của Trần Khuynh Địch, mặc dù không nhất định có thể đánh bại Trần Khuynh Địch, nhưng ít ra cũng có thể phá phòng ngự khiến cho hắn bị thương một chút...
"Làm gì thế?"
Không đợi Trần Khuynh Địch kịp phản ứng, thân ảnh của Huyền Lưu Ly chợt lóe lên ở trên đỉnh đầu của hắn, cuối cùng vững vàng ngồi ở ngang hông của hắn, thân trên phủ phục xuống, tay phải kẹp ở trên cổ của Trần Khuynh Địch, tay trái thì dính vào lồng ngực của hắn, gò má trắng noãn chỉ cách một chút với Trần Khuynh Địch...
"Ta thắng!"
"Hả?"
Trần Khuynh Địch sau khi ngốc trệ ba giây mới phản ứng được.
Đúng thế, điều kiện thắng lợi của lần "tỷ thí" này, cũng không phải là kích thương hoặc là đánh bại, mà là chế phục.
"Đây chẳng lẽ là đã sớm có mưu đồ."
"Không có cách nào." Huyền Lưu Ly mỉm cười, trên mặt rõ ràng còn mang theo đường vân màu đỏ máu, cũng không lộ ra một chút xấu xí nào, trái lại còn mang theo một cỗ mị lực kỳ dị: "Dù sao thì ta cũng không đánh lại ngươi, nhưng ta lại nhận định ngươi là đối thủ của ta, nếu không đánh thắng ngươi một lần mà nói, tu vi chỉ sợ sẽ rất khó có thể tiếp tục tiến bộ."
"Ngươi cứ coi đây là một chút tuỳ hứng nhỏ của ta."
"Thì ra là thế." Thần sắc của Trần Khuynh Địch nghiêm lại.
Hắn còn tưởng rằng Huyền Lưu Ly chỉ là đơn thuần muốn chiến đấu cùng với hắn, không nghĩ tới còn có lý do nghiêm túc như vậy ở bên trong, không sai, vì võ đạo của mình, không có lý do gì so với cái này có sức thuyết phục hơn.
Một võ giả chân chính không có khả năng cho phép con đường võ đạo của bản thân bị ngăn cản, cho nên để có thể tiến thêm một bước, thoáng dùng một chút thủ đoạn cũng là chuyện đương nhiên, Trần Khuynh Địch cũng có thể cảm giác được, khí tức của Huyền Lưu Ly lúc này đã tăng vọt, dường như là thật sự có xu thế tiến thêm một bước.
"Ta hiểu được."
"Lần sau không thể làm như vậy nữa."
"Ha ha ha." Huyền Lưu Ly cười vui vẻ, muốn đứng dậy...
"Cạch!"
Cửa ra vào Vạn Thọ Cung truyền đến thanh âm khiến cho da đầu của Trần Khuynh Địch tê dại.
"Đại ca ca, đã xảy ra chuyện gì, Vạn Thọ Cung đột nhiên lại chấn động kịch liệt..."
"Sư huynh không sao đó chứ? Không phải là tù binh đã tạo phản..."
"Sư huynh hãy cẩn thận."
"Dù sao cũng là người của thánh địa võ đạo, nhất là vị Huyền Lưu Ly kia..."
Thanh âm của bốn nữ Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư, Doanh Phượng Tiên im bặt mà dừng.
Bốn nữ: "? ??"
Về sau Trần Khuynh Địch đã dùng một canh giờ ròng rã để ngăn trở bốn nữ Dương Xuân không biết vì sao lại rất vui vẻ muốn đại chiến với Huyền Lưu Ly một trận, hơn nữa lại dùng thêm một canh giờ để khiến cho bốn nữ tin tưởng động tác vừa rồi của hai người là rất thuần khiết, là giao lưu võ đạo vô cùng bình thường.
Tại sao tư tưởng của mọi người lại không thuần khiết như vậy!
Ba ngày sau, ở phía dưới Thái Hoa Sơn.
Từng nhánh nhân mã nhao nhao hội tụ ở trong một tòa thành nhỏ dưới chân núi, phủ Thành Chủ đã được dọn dẹp sạch sẽ cho đám lão đại này vào ở, người tới tự nhiên là bao gồm cả Phật Môn, Kiếm Tông, Tắc Hạ Học Cung, cùng với rất nhiều võ giả của trung, tiểu thế lực, mà ở bên Thuần Dương Cung, thì là do đoàn người Trần Khuynh Địch ra mặt.
Đương nhiên là không chỉ có Trần Khuynh Địch, Thái Thượng trưởng lão Long Thiên Tứ, mà còn có Thái Hoa Sơn Thập Tam Thái Bảo, không đúng, là Thập Tam trưởng lão.
Dù sao thì vô luận là Trần Khuynh Địch hay là Long Thiên Tứ, cũng đều là võ giả cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, không có khả năng chân chính đi chiêu đãi người của những trung, tiểu thế lực kia, cho nên tự nhiên là giao những người này cho Thái Hoa Sơn Thập Tam Thái Bảo phụ trách, luận thân phận, luận tư lịch, luận thực lực bọn họ đều có cái quyền lợi này.
Mà thân làm một trong mười đại thánh địa võ đạo, các trưởng lão Thuần Dương Cung tự nhiên cũng lấy ra phong phạm rất phong độ, nguyên một đám mặc áo bào trắng, mặt nở nụ cười, phảng phất như quý tộc vậy, vừa thấy mặt đã đi về phía đám người trung, tiểu thế lực, thân thiết nắm tay của bọn hắn, mở miệng hỏi: "Ồ, các ngươi còn chưa chết sao?"
"Khụ khụ khụ!"
"Ha ha ha ha, nhìn cái vẻ mặt này ta liền biết ngươi gần đây sống rất thư thái a, có phải hay không nhìn thấy chưởng giáo nhà mình bị bắt cho nên dự định soán vị? Đây là chuyện tốt! Cứ nói với ta sau đó đút lót một chút mà nói, ta có thể cân nhắc âm thầm tiêu diệt chưởng giáo nhà ngươi, giúp ngươi một chút sức lực!"
"Ta tuyệt đối không có cái ý nghĩ kia! Ngươi cũng chớ có nói lung tung!"
"Nói gì vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, từ hôm nay trở đi ngươi chính là bạn bè chí cốt của ta!"
"…"
Dạng nói chuyện như vậy không ngừng phát sinh ở giữa Thập Tam trưởng lão cùng với đám người trung, tiểu thế lực.
Đương nhiên, những cái này chỉ là thủ đoạn mà các trưởng lão đã bày mưu đặt kế trước đó, dùng để tăng giá lên mà thôi, Thuần Dương Cung chúng ta thân làm thánh địa võ đạo ba tốt đương đại, làm sao có thể sẽ làm ra loại sự tình bỏ đá xuống giếng, đổi trắng thay đen, không biết xấu hổ như vậy đây, đó đều là hiểu lầm cùng với nói xấu của ngoại giới đối với Thuần Dương Cung.
Mà vào giờ khắc này ở bên trong phủ Thành Chủ…
"Tại hạ là Trần Khuynh Địch."
"Thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung bây giờ, xin chào các vị tiền bối."
Trần Khuynh Địch rất lễ phép ngồi ở chủ vị đại sảnh, nhìn bốn đạo nhân ảnh phân biệt ngồi ở hai bên.
Người đại diện cho Phật Môn tự nhiên là thủ tọa Bồ Đề Viện Đàm Duyên, lúc này hắn chính là đang vân vê một viên niệm châu ở trong tay, nhìn qua khá là bình tĩnh.
Người đại diện cho Kiếm Tông cũng không phải là Độc Cô Cầu Đạo, mà là một vị Võ Đạo Tông Sư, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều rất là điệu thấp.
Người đại diện cho Tắc Hạ Học Cung thì là một vị nho sinh mặc áo bào xanh.
Thấy thái độ của Trần Khuynh Địch như thế, thái độ của ba người cũng không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng hơn, nhất là Tắc Hạ Học Cung, sau khi nhìn thấy Phật Môn chỉ có một mình Đàm Duyên tới, thái độ của hắn lập tức chính là chuyển biến một trăm tám mươi độ, ở trên mặt cũng mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.
Sau đó chỉ thấy ba người trăm miệng một lời nói: "Xin chào chưởng giáo Thuần Dương Cung."
Khách khí! Khách khí rồi! Trần Khuynh Địch ta tài hèn học ít không chịu nổi chức trách lớn, sao có thể nói là chưởng giáo Thuần Dương Cung đây, không phải vừa rồi ta đã nói là thay mặt chưởng giáo hay sao, chỉ là thay mặt chưởng giáo mà thôi! Không nên hiểu lầm!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận