Phản Diện Siêu Cấp

Chương 172: khoan hồng độ lượng

 
 
 
Nhưng mà Quỷ Ảnh đến, làm cho hắn thấy được hy vọng báo thù, một lần nữa đốt lên ngọn lửa báo thù ở trong nội tâm của hắn. Nếu như không phải là do Quỷ Ảnh mà nói, bản thân hắn chỉ sợ là sẽ không có dũng khí dám xuất thủ đối với Trần Khuynh Địch! Đáng tiếc là hiện tại đã không có biện pháp nào khác. Nếu như đã xuất thủ rồi, vậy thì nhất định phải vì thế mà trả giá đắt, năm đó Thiên Hải Kiếm Tông là như thế, bây giờ Thiên Lan Kiếm Tông cũng là như vậy!
"Liều chết đánh cược một lần!" Vương Lan gầm lên giận dữ, Hư Không Vô Hình Kiếm Điển, Cực Nhạc Thiên Nhân Kiếm Điển, Vạn Lưu Quy Tông Kiếm Điển, ba đại Kiếm Điển của Thiên Lan Kiếm Tông được hắn phát huy ra đồng thời vào cái thời khắc này, đồng thời hắn cũng bạo phát ra toàn bộ khí tức của bản thân, quả nhiên là giống như phỏng đoán của Dương Xuân trước đó, vị tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông này, dĩ nhiên là có tu vi Luyện Thần Phản Hư!
Kiếm khí chồng chất, Vương Lan thậm chí còn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết toàn thân, vô tận kiếm khí hội tụ ở quanh người, thời gian dần dần trôi qua, Vương Lan thậm chí còn mất đi hình người ban đầu, thay vào đó là một chuôi thần kiếm ngút trời, ngay cả mảnh vỡ Thiên Lan Kiếm bị đánh nát trước đó cũng một lần nữa bay trở về ở trước mặt của hắn, sau đó ráp lại thành một thanh Thiên Lan Kiếm hoàn chỉnh.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống tạm thời, chờ sau khi lực lượng thiêu đốt tinh huyết biến mất, Thiên Lan Kiếm vẫn sẽ biến lại thành mảnh vỡ, nhưng bất kể như thế nào, vào giờ khắc này nó vẫn bạo phát ra lực lượng của Thần Binh Tiên Thiên.
Mũi kiếm nhắm thẳng vào Trần Khuynh Địch, biển kiếm khí tán loạn lúc trước vậy mà hội tụ lại lần thứ hai, mặc dù không rộng lớn bằng lúc trước, nhưng lại hóa thành một dòng nước tràn vào trong cơ thể của Vương Lan, hỗ trợ hắn phát động công kích về phía Trần Khuynh Địch. Ngày xưa Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ khiến cho Vương Lan tuyệt vọng, hắn cũng không tin là qua nhiều năm như vậy, bản thân hắn ngay cả việc đối mặt với một vị đệ tử chân truyền của Ninh Thiên Cơ đều phải nhượng bộ lui binh!
Sau đó hắn liền không thể không tin.
"Chẳng lẽ không thể trò chuyện hoà bình một chút hay sao." Trần Khuynh Địch ra quyền, là một chiêu thức trong Bát Cực Quyền: Bá Vương Ngạnh Chiết, bước ra từng bước một, đạp nát mặt đất bên trên quảng trường Thiên Kiếm Phong, đấm ra một quyền, trực tiếp nện lên trên mũi thần kiếm mà Vương Lan hóa thân, đập mũi kiếm thành từng mảnh vỡ ngay tại chỗ.
"Ngô!" Thân kiếm vỡ nát hóa thành thân ảnh của Vương Lan, mang theo một mảnh máu tươi đỏ thẫm trên không trung, cuối cùng đập ầm ầm vào dọc theo vách tường trên quảng trường, vào giờ khắc này, vô số ánh mắt của đệ tử Thiên Lan Kiếm Tông, bao quát cả ánh mắt của La Hạo đều tập trung ở trên người của Vương Lan, nhìn thân ảnh tông chủ giống như thần linh ngày xưa, bây giờ lại biến thành chật vật không chịu nổi, tất cả mọi người đều trầm mặc.
La Hạo trước đó còn vô cùng phách lối càng là lộ ra sắc mặt tái nhợt, ở trong ánh mắt tràn đầy sự kinh khủng. Một năm rưỡi trước Dương Xuân chỉ là con gái dòng chính của một tiểu gia tộc Hậu Thiên, thế mà đã tìm một chỗ dựa lớn như vậy? ! Đạo Tử chân truyền Thuần Dương Cung... thánh địa võ đạo!
Vào giờ khắc này, đám người ở hiện trường xem như đã chân chính cảm nhận được phân lượng của ba chữ "Thuần Dương Cung" này. Chỉ cần một người, cũng đủ để nghiền ép toàn bộ Thiên Lan Kiếm Tông!
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Ở bên trong cái hố trong vách tường, Vương Lan cố giãy dụa đứng dậy, cười như điên nói: "Thua, cuối cùng là vẫn thua, 30 năm trước cha ta đánh không lại Ninh Thiên Cơ, 30 năm sau ta cũng thua, đây chính là mệnh, đây chính là mệnh sao! Ha ha ha, tới đi, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra thân phận của ta rồi a, hãy giết ta đi!"
"Diệt trừ dư nghiệt cuối cùng của Thiên Hải Kiếm Tông a!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Hiện tại Trần Khuynh Địch cảm thấy có một chút xấu hổ, mặc dù Vương Lan kêu gào đặc biệt hăng say, trong miệng còn nói đến Thiên Hải Kiếm Tông cái gì đó, nhưng Trần Khuynh Địch sau khi lục lọi lại ký ức ở trong đầu.
Xin lỗi, ngươi là ai a? Ta hoàn toàn không biết ngươi a! Thiên Hải Kiếm Tông? Chẳng lẽ có ân oán gì cùng với Thuần Dương Cung chúng ta hay sao?
Không biết nha!
Nghĩ một hồi, Trần Khuynh Địch cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Chuyện kia a, kỳ thật ta cũng không có thù hận gì đối với các ngươi, mọi người có thể sống chung hòa bình hay không."
Là một người lập chí muốn làm nhân vật chính phái, Trần Khuynh Địch cảm thấy có thể không kết thù thì tốt nhất cũng không cần phải kết thù, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống một chén trà tâm sự chẳng lẽ là không được hay sao, hắn ghét nhất là đánh đánh giết giết cái gì.
Vương Lan: ".."
"Ngươi không giết ta?" Vương Lan không thể tin được nhìn Trần Khuynh Địch, kinh ngạc nói: "Ngươi đã biết rõ ràng thân phận của ta, lại còn không giết ta? !"
Hồi tưởng lại, hắn và vị Đạo Tử Thuần Dương này cũng đã gặp mặt hai lần, bất quá vào lần đầu tiên thì hắn đã vô cùng cẩn thận, cho nên mới không làm bại lộ thân phận, nhưng vào lần thứ hai hắn đã làm bại lộ thân phận, vốn cho rằng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, kết quả là vị Đạo Tử Thuần Dương này…thế mà lại không muốn giết hắn? !
"Đúng vậy."
"Có trời mới biết ngươi có thân phận gì a!" Trần Khuynh Địch vừa mắng to ở trong lòng, vừa tiếp tục lộ ra vẻ mặt ôn hòa nói ra: "Ta cảm thấy ở trong cái thế giới này không có cái gì là không thể thương lượng, mặc dù thân phận của ngươi, ừm, tương đối phức tạp, nhưng ta cảm thấy là chúng ta vẫn có thể sống chung hòa bình.’’
"Cái gì!" Vương Lan kinh hãi.
"Vị Đạo Tử Thuần Dương này... cư nhiên lại có lòng dạ rộng lớn như thế? ! Bối cảnh của chính mình, Thiên Hải Kiếm Tông năm đó thế nhưng là một trong những thế lực đã tranh đoạt qua vị trí thánh địa võ đạo a, cho dù là mình cũng đã ra tay đối với vị Đạo Tử Thuần Dương này, kết quả hắn thế mà lại cười trừ.. Đây là khoan hồng độ lượng bực nào a!"
"Ở trong cái giang hồ người ăn thịt người này, tại sao lại có thể tồn tại loại người này..."
Vương Lan giật mình, bỗng nhiên lắc đầu, bỏ rơi sự bội phục cùng với cảm xúc kinh ngạc ở trong lòng, bất quá ở trong ánh mắt nhìn về phía Trần Khuynh Địch đã không có địch ý.
Vương Lan há miệng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên liền có một cỗ khí tức ngập trời truyền đến từ bên ngoài Thiên Kiếm Phong, trực tiếp xé rách từng tầng mây trắng, một đôi trảo rồng năm ngón đen nhánh như sắt liền nhô ra từ trong mây trắng, ở phía trên mang theo từng mảnh từng mảnh đường vân giăng đầy lân phiến, vào thời khắc trảo rồng mở ra, phảng phất như là có thể nắm chặt một tòa núi nhỏ.
"Rống!" Bóng đen lấp lóe ở giữa mây trắng, một cái bóng đen thật dài xuyên qua không trung, sau đó đôi trảo rồng dữ tợn kia liền xé mây trắng ra, cũng xé ra phong tỏa của Thiên Kiếm Phong, cuối cùng mang theo đạo hình bóng kia rời xuống Thiên Kiếm Phong, kèm theo tiếng gầm gừ kinh thiên, một cái đầu rồng khổng lồ xuất hiện ở trên quảng trường.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận