Phản Diện Siêu Cấp

Chương 811: Lập trình viên

 
 
 
"Chỉ là cũng có phiền phức, lúc trước không nghĩ sâu như vậy, mấy năm gần đây sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra, cuối cùng vẫn là ăn thua thiệt." Thánh Thượng Đại Càn thở dài, có vẻ hơi uể oải nói: "Ngươi biết vì sao Tổ Long Trung Nguyên mạnh mẽ như vậy hay không, khiến cho ta có thể nhờ vào đó đánh khắp thiên hạ vô địch thủ."
"Vì sao?"
"Bởi vì món đồ chơi này trên thực tế chính là khắc tinh của võ giả, viễn siêu võ đạo, mà thế tục hồng trần làm sao có thể cho phép loại lực lượng siêu phàm này tồn tại, Tổ Long Trung Nguyên lại là hóa thân của hồng trần Trung Nguyên, đối với võ giả mà nói giống như là kịch độc vậy, hút nhiều là sẽ chết bất đắc kỳ tử, kết quả ta thế mà đã nuốt hết toàn bộ.‘’
"Hiện tại ta thế nhưng chính là đâm lao thì phải theo lao, Tổ Long Trung Nguyên cùng với tu vi của bản thân ta bài xích lẫn nhau, cơ hồ là mỗi ngày đều phải tốn sức để áp chế loại phản phệ này, đương nhiên, điều này cũng làm cho ta rõ ràng, đối với những người khác, ta đều nói với bọn họ là mình nghịch thiên phá cảnh, kết quả ngược lại là bị trọng thương…"
"Thì ra là thế...cái Tổ Long Trung Nguyên kia..."
Trần Khuynh Địch đảo con ngươi một vòng, ở trong đầu hiếm khi loé lên linh quang: nếu bây giờ Tổ Long Trung Nguyên cùng với Thánh Thượng Đại Càn bài xích lẫn nhau, đám người giang hồ kia chém rụng Tổ Long Trung Nguyên, liền có thể để khiến cho Thánh Thượng Đại Càn mất đi cánh tay, từ đó nhất cử nhờ vào đó lật đổ hoàng triều Đại Càn, cái thuyết pháp này há không phải chính là...
"Không sai."
Không đợi Trần Khuynh Địch hỏi ra lời, Thánh Thượng Đại Càn liền lộ ra vẻ mặt đắc ý gật gật đầu.
"Đó chính là do ta truyền đi!"
Cái đệch! Những chiến thuật gia này thật sự là bẩn thỉu!
Bất quá lại nói trở về.
"Muốn dùng Tổ Long Trung Nguyên hóa thành Mệnh Tinh của chính mình cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy? Ta nghe nói loại chuyện này muốn bắt tay vào làm, hơi một tí sẽ tốn rất nhiều thời gian, không có gì khác biệt so với việc mở ra một con đường võ đạo hoàn toàn mới, như vậy xem ra, hệ thống của ngươi đáng tin hơn nhiều so với ta a?"
"Hả?"
"Ừm?"
Thánh Thượng Đại Càn cùng với Trần Khuynh Địch đưa mắt nhìn nhau.
"Ấy?"
Sau một hồi lâu, Thánh Thượng Đại Càn mới bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, dùng vẻ mặt không rõ ràng cho lắm nhìn về phía Trần Khuynh Địch, nói: "Hệ thống? Đó là thứ gì? Sau khi xuyên việt ta đã nghiên cứu qua món đồ chơi này, chính là một chuyện ngoài ý muốn, làm sao có thể sẽ có loại bàn tay vàng như hệ thống, thứ đó không phù hợp với định luật khoa học cơ bản..."
Thanh âm của Thánh Thượng Đại Càn càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhìn bộ dáng vô tội của Trần Khuynh Địch...
Hắn chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi có hệ thống?"
"Ngươi không có sao?"
"%#$@$"
Căn cứ vào nhật ký tuổi già của một vị thống lĩnh cấm quân nào đó không nguyện ý tiết lộ tên họ, ở trong khoảng thời gian này thường xuyên có thể nghe được thanh âm chửi má nó truyền ra từ trong cung, cực kỳ khiếm nhã, có hại đến sự uy nghi của hoàng cung, cấm vệ ở trong cung đã từng cẩn thận điều tra, muốn biết đến tột cùng là ai vào đêm hôm khuya khoắt phun ra ngữ điệu thô bỉ.
Nhưng lại không thu hoạch được gì...
Là đệ nhất mê án trong đại nội.
Võ Càn Võ.
Thánh Thượng Đại Càn đương đại, trước khi xuyên việt chính là Software Engineering (kỹ sư phần mềm) của một công ty lớn, không giống nhau cùng với những người khác, hắn chính là thực sự yêu thích cái nghề này cho nên mới lựa chọn nó, mỗi ngày ngồi ở trước bàn máy vi tính thức đêm với một ly cà phê là phương thức thư giãn cao nhất của hắn, nhìn các loại code khác nhau sẽ khiến cho tâm thần của hắn thoải mái.
Nhưng mà.
Chỉ có yêu là không được.
Thân thể vẫn không thể chống đỡ được.
Cho nên cuối cùng, vào một đêm nào đó, Võ Càn Võ uống cốc cà phê thứ 21, sau khi xem xong code thứ 1113, phát hiện ra là vẫn không có cách nào vận hành, vào thời điểm chuẩn bị xem lại từ đầu lại để tìm ra Bug, hắn khép hai mắt rồi mở ra, đã xuyên việt.
Mà tao ngộ về sau của Võ Càn Võ thì là hoàn toàn phù hợp với tình cảnh của một người xuyên việt, mặc dù sinh ở hoàng thất, nhưng lại là con thứ không được coi trọng, mặc dù có thiên phú, nhưng lại lo lắng sau khi hiển lộ ra sẽ bị người ta coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, có thể nói phàm là thiết lập của nhân vật chính có, hắn đều có.
Không sai, thiếu hụt duy nhất chính là bàn tay vàng…
Lão gia gia trong nhẫn? Gặp quỷ, Võ Càn Võ đã lật tung tất cả gia sản của mình, đừng nói là chiếc nhẫn, vòng cổ, vòng chân, chế phẩm công nghệ, cho dù là cái gì cũng đều không có, tìm nửa ngày, cuối cùng lấy được vòng cổ của con chó hắn nuôi ở kiếp trước, cũng là chiếc vòng cổ mà Võ Càn Võ mang theo người từ trước đến nay.
Nói không chừng vào một ngày nào đó ở trong này sẽ có thể nhảy ra một lão gia gia đây...
Hệ thống? Đừng có nói tới thứ này, Võ Càn Võ cho đến nay vẫn còn nhớ rõ đoạn code trong trò chơi mà hắn đang nhìn lúc chưa xuyên việt, lúc đó hắn đang thiết kế và sửa chữa một trò chơi, kết quả là xuất hiện Bug, dựa theo thiết định bình thường mà nói thì phần mềm sửa chữa kia làm sao cũng phải xuyên qua cùng một chỗ để cho bản thân dùng a?
Nhưng không có! Cái gì cũng đều không có!
Nói tóm lại, Võ Càn Võ dùng ròng rã một năm thời gian để chứng minh một sự kiện: đó chính là xuyên việt chính là xuyên việt, là một chuyện vội vàng không kịp chuẩn bị giống như tai nạn xe cộ vậy, cái gì mà bàn tay vàng đều là giả, thế giới công bằng như vậy, có thể khiến cho ngươi xuyên việt đến một thế giới khác, đã chính là thiên đại phúc phận của ngươi, còn muốn bàn tay vàng? Không có khả năng! Tuyệt đối là không phải do ta ghen ghét!
Cuối cùng sau khi hết hy vọng đối với bàn tay vàng, Võ Càn Võ liền bắt đầu lên kế hoạch cho chính mình, có một chút không thể không thừa nhận chính là, thiên phú võ học của hắn đúng là rất cao, hơn nữa còn là thuộc về loại cao dị thường kia, giống như là tài năng được tuyển chọn vậy...
Nương tựa theo thiên phú xuất sắc, Võ Càn Võ đã quật khởi từ bé, vào thời điểm huynh đệ nhà mình tranh quyền đoạt lợi, hắn dứt khoát xuất cung, lựa chọn đi vào giang hồ, mai danh ẩn tích, làm một vị tán tu đi xông xáo thiên hạ, huynh đệ của hắn, thậm chí ngay cả người cha tiện nghi của hắn đều tưởng rằng hắn đã chết.
Kết quả đến cuối cùng ngược lại là hắn nắm giữ võ công có một không hai ở trong hoàng thất, vốn dĩ mà nói Võ Càn Võ là không có hứng thú gì đối với hoàng vị, chỉ là bởi vì một chuyện nào đó, cuối cùng hắn mới đặt xuống quyết tâm, đi tới Kinh thành tranh đoạt hoàng vị, vì thế còn ra tay đánh nhau ở bên trên buổi lễ chúc mừng hoàng đế.
Nhớ lại những ký ức đã qua, làm cho người thổn thức không ngớt a!
Cho nên nói, là người, nhất định phải dựa vào chính mình, cái gì mà bàn tay vàng đều là giả, huống hồ có trời mới biết bàn tay vàng của ngươi đã sống được bao nhiêu lâu, cũng ví dụ như nói cái gì là hệ thống, nói không chừng đó chính là trang bị của người ngoài hành tinh dùng để bồi dưỡng Sát Nhân Cuồng Ma đây, nói không chừng sẽ còn bẫy kí chủ.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận