Phản Diện Siêu Cấp

Chương 315: Quả nhiên

 
 
 
Cẩn thận tưởng tượng mà nói, Tam Anh Hội hiện tại không thể nghi ngờ là khó đối phó hơn so với Tiêu gia trước đó, bất quá ở phe mình cũng có Tiêu gia ủng hộ, hai phương cộng lại mà nói là cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể chống lại đối phương, cứ như vậy điểm thắng bại sẽ nằm ngay tại trên người của mình và Minh Vô Nhai.
Minh Vô Nhai đã bị kiếm khí của nghĩa phụ đánh trúng, trên người đã bị thương, nhưng chung quy vẫn là Võ Đạo Tông Sư, hơn nữa hắn còn có tu vi mạnh hơn nhiều so với vị Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo trước kia, thật ra, mình và Tam Anh Hội cũng không có thù hận gì, mình đến đây vốn chỉ là để nhằm vào Tiêu gia, thuận tiện đi du lịch...
Mình có cần phải đánh nhau chết sống với Tam Anh Hội hay không?
Nghĩ tới đây, Trần Khuynh Địch không khỏi có một chút do dự, nhìn về phía bốn người Dương Xuân.
Sau đó...
"Sư huynh quả nhiên là thần cơ diệu toán! Làm như vậy, hành động của Minh Vô Nhai liền triệt triệt để để bại lộ ở trước mắt toàn bộ võ lâm Ung Châu Đạo!"
"Tế đàn khủng bố ở phía dưới sơn trang Phong Tuyết, hơn vạn võ giả mất tích trong mấy năm qua, kẻ cầm đầu dĩ nhiên lại là Tam Anh Hội!"
"Chỉ cần lấy cái cớ này, lại có sư huynh dẫn đầu mà nói, liền có thể chuyển hướng mục tiêu của toàn bộ võ lâm Ung Châu Đạo thành Tam Anh Hội, chuyển hướng đến Minh Vô Nhai, đến lúc đó chỉ cần tiêu diệt Tam Anh Hội, Thuần Dương Cung chúng ta chính là bá chủ Ung Châu Đạo đời tiếp theo!"
"Kế hoạch của sư huynh nhất định là như vậy a!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Cái gì? Bá chủ Ung Châu Đạo đời tiếp theo? Ta vào lúc nào đã chế định ra mục tiêu cùng với kế hoạch hùng vĩ như vậy a? ! Chờ một chút, tỉnh táo suy nghĩ lại, làm như vậy dường như cũng không tệ?
Trần Khuynh Địch dừng lại một chút, trong đầu lại lập tức hiện lên toà tế đàn mà Minh Vô Nhai thiết lập kia, cùng với Huyết Hà chảy xuôi ở trong đó, còn có oán niệm cùng với huyết sát chi khí ngập trời bốc lên, chỉ cần nhìn thấy cái tràng diện kia, liền có thể tưởng tượng được ở trong đó có bao nhiêu người vô tội chết thảm.
Nói thật, nếu như là Trần Khuynh Địch vừa mới chuyển kiếp tới, tuyệt đối là sẽ không quản loại việc vớ vẩn này. Nhưng mà bây giờ, hắn ít nhiều đã có một chút to gan. Cũng chỉ là một vị Võ Đạo Tông Sư mà thôi, hắn cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng nha!
Huống chi ngay cả sự tình cực kỳ tàn ác như vậy Minh Vô Nhai đều có thể làm ra được, có trời mới biết hắn sau này hắn sẽ còn làm ra chuyện gì, nếu ở trong phạm vi năng lực có thể làm mà nói, coi như là thay trời hành đạo!
Thế là Trần Khuynh Địch liền vô liêm sỉ gật gật đầu, nói: "Không sai! Tất cả những thứ này đều nằm ở trong kế hoạch của ta - người hành tẩu trong thiên hạ đương đại của Thuần Dương Cung!"
Bốn nữ: "Quả nhiên!"
"Như vậy ta liền giao nhiệm vụ này cho các muội!"
"Binh quý thần tốc, huống hồ tòa tế đàn Tà Thần kia không biết vào lúc nào sẽ bắt đầu tế tự, ngay vào đêm nay, chúng ta sẽ tiến công sơn trang Phong Tuyết!"
Mặc dù Trần Khuynh Địch cũng muốn suy nghĩ ra một cái chiến thuật phi thường kín đáo, nhưng sau khi nghĩ nửa ngày, ở trong đầu Trần Khuynh Địch vẫn chỉ có một cái chọn lựa "Quang minh chính đại đánh lên" như vậy. Nhưng lúc nói chuyện không thể nói như vậy, lúc này cần phải thể hiện ra nghệ thuật ngôn ngữ.
"Chọn lựa lần này của chúng ta là tiến công chớp nhoáng! Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quang minh chính đại đánh lên! Cứ như vậy Minh Vô Nhai cùng với Tam Anh Hội không kịp phản ứng, cũng sẽ bị chúng ta nhẹ nhõm đánh tan! Thuần Dương Cung chúng ta và Tiêu gia sẽ đi đầu, về phần các thế lực võ lâm khác ở Ung Châu Đạo..." Trần Khuynh Địch nhìn bốn nữ một cái, sau đó nói: "Để cho Phượng Tiên sư muội cùng với Lạc sư muội phụ trách triệu tập a!"
Dù sao Dương Xuân vẫn còn là con nít, còn Trần Tiêm Tiêm, có trời mới biết nàng có thể trực tiếp buông tay hay không, cho nên để cho Lạc Tương Tư cùng với Doanh Phượng Tiên đi làm cái nhiệm vụ này thì tốt hơn.
Một phương diện khác, có hai vị nhân vật chính tọa trấn, an toàn của hắn cũng được tính là có sự bảo hộ.
Bốn nữ cùng nhau gật đầu, nhìn Trần Khuynh Địch phân phối như thế, từng người đều là nở nụ cười. Nhất là Trần Tiêm Tiêm, càng là âm thầm gật đầu.
Để cho Dương Xuân am hiểu tấn công nhất còn có một người có thể chỉ huy như ta lưu lại, sau đó để cho Tương Tư tỷ cùng với Phượng Tiên sư tỷ chững chạc đi phụ trách du thuyết, ca ca không hổ là ca ca! Cho dù là từ bên trên loại an bài nhân sự nhỏ bé này, cũng có thể nhìn ra sự hiểu rõ của ca ca đối với mọi người.
Chậc! Nói như vậy ca ca cũng rất hiểu ta? Hắc hắc hắc.
Nhìn Trần Tiêm Tiêm đột nhiên không biết vì sao nhăn nhăn nhó nhó, đong đưa mặt cười ngây ngô, Trần Khuynh Địch bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Nàng không phải là đang vừa tưởng tượng bộ dáng thê thảm của ta sau khi bị nàng ám toán, vừa cười trộm đó chứ, thật sự là quá ác liệt!”
Ở sâu trong mật thất Tiêu gia, Tiêu Lâm Thân lộ ra thần sắc uể oải, ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn. Mà chỉ chốc lát sau, cửa chính mật thất ầm ầm mở ra, một bóng người chậm rãi đi đến, Tiêu Lâm Thân chậm rãi mở hai mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới lập tức lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Không hổ là cao đồ của Thuần Dương Cung, quả nhiên đã tìm đến lão phu."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Nhìn Tiêu Lâm Thân ngồi trên bồ đoàn, khóe mặt của Trần Khuynh Địch giật một cái, vốn dĩ hắn chỉ là muốn trước khi đi đến sơn trang Phong Tuyết tìm một căn mật thất để tu luyện một phen thật tốt, kết quả tùy tiện tìm một căn mật thất để đi vào, lúc này mới phát hiện ra là đã có người, còn không đợi hắn nói lời xin lỗi, đối phương thế mà đã dẫn đầu mở miệng trước.
Hơn nữa còn cho là hắn chuyên môn tới tìm đối phương...
"Ực." Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, ngưng thần nhìn lão nhân trên bồ đoàn, mất ba giây đồng hồ mới đào bới ra ký ức có quan hệ với người này từ trong đầu: Vị này dường như là đại trưởng lão Tiêu gia?
A đúng rồi, các nàng Dương Xuân cũng đã nói qua với mình, đại trưởng lão Tiêu gia bởi vì trong lúc chống cự Tam Anh Hội tiêu hao quá nhiều huyết khí, đã không còn lại bao nhiêu thời gian.
Mà Tiêu Lâm Thân ở phía đối diện vẫn nở nụ cười như cũ, nói: "Xin chào đại nhân, chỉ là lão phu không còn lại nhiều thời gian, xin thứ lỗi là lão phu đã không có cách nào hành lễ."
"Nói gì vậy." Trần Khuynh Địch lắc đầu nói: "Đại trưởng lão không cần phải làm lễ."
Đối với đám người Tiêu gia do Tiêu Nguyên Thần suất lĩnh này, tình cảm của Trần Khuynh Địch thật ra là rất phức tạp.
Một phương diện, hắn kỳ thật cũng không có tình cảm gì quá sâu đậm cùng với Tiêu gia, nhưng ở một phương diện khác, hắn đối với lão tổ Tiêu gia đã chết trận thì lại khắc sâu ấn tượng, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế hắn mới chú ý Tiêu gia như vậy, thậm chí là chuyên môn tìm Tiêu gia để gây phiền phức, nhưng mà bây giờ, nhìn thấy Tiêu gia rơi vào cái tình trạng này. Nói thật, hắn cũng không còn cái dục vọng muốn gây chuyện nữa. Hoặc có lẽ là ở trong lòng của hắn, người chân chính nên đến gây chuyện cũng không phải là hắn, mà hẳn là Tiêu Lạc Thủy đã rời đi kia.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận