Phản Diện Siêu Cấp

Chương 958: Kim Lan Phổ

 
 
 
Dù sao thì thân phận Long Ngạo Thiên là đệ tử Thuần Dương Cung cũng không lừa được ai! Minh Giáo thế mà lại thu nhận đệ tử Thuần Dương Cung? Ở trong chuyện này tuyệt đối là có vấn đề!
"Ngạo Thiên!" Long Thiên Tứ là người đầu tiên hành động.
Hắn trực tiếp bắt lấy cánh tay của Long Ngạo Thiên, cương khí hùng hậu giống như hồng thủy vỡ đê tràn vào trong cơ thể của Long Ngạo Thiên, muốn tìm kiếm cẩn thận một phen, nhìn xem Long Ngạo Thiên đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì, dù sao thì đây cũng chính là cháu trai ruột của hắn, đánh là thân mắng là yêu, làm sao có thể không quan tâm.
Nhưng khiến cho người ta kinh ngạc chính là…
Ầm ầm! Long Ngạo Thiên bị Long Thiên Tứ bắt lấy cánh tay đột nhiên chấn động toàn thân!
Một giây sau, khí thế mà Long Thiên Tứ bộc phát ra lại bị Long Ngạo Thiên chấn bay!
"Ồ?" Ở trên thủ vị chính điện, Trần Khuynh Địch lập tức híp mắt lại.
Ngay sau đó.
"Hiện tại người Thuần Dương Cung đều không giữ được bình tĩnh như vậy hay sao?"
"Kém xa ta ở cái thời đại kia."
"Thực sự là làm cho người ta thất vọng."
Một thân ảnh màu đen chậm rãi hiện lên ở sau lưng của Long Ngạo Thiên.
Đây là Vô Vọng Ma Tôn.
Mặc dù dính một chữ Ma, nhưng hắn thế nhưng là người Thuần Dương Cung thuần tuý.
Loại chuyện này mặc dù có một chút đặc thù, nhưng kỳ thật cũng không có gì lớn, ở bên trong mười đại thánh địa võ đạo, cũng chỉ có ba mạch Đạo, Phật, Ma là thuần túy nhất, Đạo Môn chuyên tu đạo thuật, Phật Môn chuyên tu phật pháp, Minh Giáo chuyên tu Ma Công, các thánh địa võ đạo còn lại đối với chuyện này đều không có hạn chế gì.
Dù sao thì bao dung mọi thứ, tập hợp sở trường của mọi người thì mới có thể có đột phá.
Coi như là ba mạch Đạo, Phật, Ma, cũng sẽ thu nạp một chút võ công cao thâm ở ngoại giới, sau đó sẽ có võ giả chuyên môn đến phụ trách sửa chữa và chỉnh lý, chuyển đổi thành võ công của đạo thống bản thân, nếu như một cái tông môn chỉ tu luyện võ công nhà mình, không bắt kịp được sự tiến bộ của thời đại mà nói, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải hết.
Có một câu nói rất hay, rớt lại ở phía sau thì phải bị đánh.
Đây là chân lý vạn cổ không đổi.
Huống chi Vô Vọng Ma Tôn ở Thuần Dương Cung năm đó cũng không phải là nhân vật nhỏ, là cặp đôi song sát ở Thuần Dương Cung, cũng đã từng là mãnh nhân dám đơn thương độc mã đi đến Tu Di Sơn tìm người đánh nhau, thậm chí là chỉ thiếu chút xíu nữa, chức vị chưởng giáo Thuần Dương Cung chí tôn năm đó chính là của hắn.
Như vậy vấn đề đã đến.
Vô Vọng Ma Tôn đến tột cùng có tu vi gì?
Ầm ầm!
Ngay ở phía sau Long Ngạo Thiên, hồn ảnh của Vô Vọng Ma Tôn chậm rãi hiện lên, Long Thiên Tứ cùng với Trần Khuynh Địch chính là chấn động toàn thân, Đại Đạo Huyền Quang của Long Thiên Tứ còn chưa tới mười vạn dặm, mặc dù có cảm ứng, nhưng cũng không rõ ràng, mà Trần Khuynh Địch mặc dù không có Đại Đạo Huyền Quang, nhưng hắn lại cảm ứng càng thêm rõ ràng.
Đó là Mệnh Vận Tinh Vân!
Xuyên thấu qua đạo hồn ảnh kia, ánh mắt của Trần Khuynh Địch nở rộ ánh vàng, xuyên thủng hư không, phảng phất như thấy được một đoàn tinh vân tĩnh mịch, nhưng mà ở bên ngoài đoàn tinh vân kia mặc dù không có sinh cơ, nhưng ở bên trong lại giấu giếm càn khôn, phảng phất như một giây sau sẽ bộc phát ra sinh mệnh lực không tầm thường vậy!
Kích Toái Mệnh Tinh!
Điều này sao có thể! ?
Trần Khuynh Địch cơ hồ là trước tiên liền bạo phát ra lực lượng toàn thân, thân hình của hắn không có nhúc nhích, nhưng toàn bộ chính điện Vạn Thọ Cung lại lập tức chìm vào bên trong hư không, mà bản thân Trần Khuynh Địch giống như là một cái lỗ đen thôn phệ tất cả, điên cuồng hút thiên địa nguyên khí ở bốn phía.
Trần Khuynh Địch hít thở, trong miệng phun ra âm thanh như lôi đình nổ vang, quyền ý ngập trời ở trên đỉnh đầu của hắn hóa thành một nắm thiết quyền che đậy hư không, thiết quyền chìm nổi, ngay cả hư không cũng đều giống như bức tranh sinh ra từng nếp uốn, mục tiêu càng là nhắm thẳng vào hồn ảnh ở sau lưng của Long Ngạo Thiên!
Như lâm đại địch!
Trong cái chớp nhoáng này Trần Khuynh Địch thậm chí còn có xúc động lập tức mở ra đại trận hộ sơn.
Mà đối mặt với Trần Khuynh Địch bộc phát đến cực hạn.
Hồn ảnh do Vô Vọng Ma Tôn diễn hóa ra thì là ngẩng đầu ưỡn ngực.
Cười ngạo nghễ!
"Ngừng lại!"
"Ta hiện tại thế nhưng là nguyên thần hiển hoá đó tên khốn! Đừng có dùng lực!"
"Sẽ vỡ đó!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Long Thiên Tứ: "..."
Chốc lát sau, Trần Khuynh Địch rút quyền ý, kéo Vạn Thọ Cung về từ bên trong hư không, sau đó dùng vẻ mặt cổ quái nhìn hồn ảnh ở sau lưng Long Ngạo Thiên, đối phương vẫn chắp tay sau lưng như cũ, lộ ra bộ dáng tông sư vững vàng như núi, chỉ là trạng thái của đối phương giống như cũng không phải là rất tốt.
"Ách, vị tiền bối này? Nguyên thần của ngươi giống như đã sắp vỡ nát!"
"Không có việc gì đó chứ?"
"Làm sao có thể không...làm sao có thể có việc gì! ?
"Lúc trước vào thời điểm Vô Vọng Ma Tôn ta tung hoành Trung Nguyên, hai tiểu bối các ngươi còn chưa sinh ra đâu, chỉ bằng vào một chút công phu mèo quào của các ngươi mà muốn làm ta bị thương?"
"Quả thực là si tâm vọng tưởng!
"Ta rất khoẻ!"
Vô Vọng Ma Tôn vừa phách lối nói ra, vừa yên lặng tu bổ khe hở ở bên trên nguyên thần của mình, còn thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng hít thở kiềm chế tới cực điểm.
Lộ ra dáng vẻ rất đau đớn.
Nhìn Vô Vọng Ma Tôn dạng này, Trần Khuynh Địch có một chút bất đắc dĩ nhìn về phía phương hướng Long Thiên Tứ, mới vừa rồi còn là Long Thiên Tứ đột nhiên mở miệng bảo hắn dừng tay, nếu không lấy tính cách của hắn, coi như đối phương có cầu xin tha thứ, nói không chừng cũng sẽ ra tay trước chiếm lợi thế cái đã, làm sao sẽ cho Vô Vọng Ma Tôn cơ hội.
Cùng lúc đó, Long Thiên Tứ thì hơi chau mày, một lát sau mới mở miệng lần thứ hai:
"Căn cứ theo Kim Lan Phổ…không đúng, theo sử sách của Thuần Dương Cung chúng ta, Vô Vọng Ma Tôn chính là Thái Thượng trưởng lão của Thuần Dương Cung vào một ngàn bốn trăm năm trước, chính là một trong hai vị thiên kiêu chi tử của Thuần Dương Cung lúc ấy, có tu vi Kích Toái Mệnh Tinh, lại đột nhiên biến mất ở thời kỳ đỉnh phong..."
"Ồ?"
"Ta vừa vặn giống như nghe được cái gì là Kim Lan Phổ, nếu ta nhớ không lầm món đồ kia dường như là được sơn tặc dùng vào lúc cắt máu ăn thề..."
"Ngươi nghe lầm rồi!"
"Thế nhưng mà ta..."
"Ngươi nghe lầm rồi!"
"Được rồi!" Trần Khuynh Địch rất thức thời lựa chọn nói sang chuyện khác: "Nói một cách khác, vị tiền bối này chính là vị Vô Vọng Ma Tôn đã mất tích hơn nghìn năm kia?"
Nói đến đây, Trần Khuynh Địch không khỏi quỷ dị mà liếc nhìn Long Ngạo Thiên, như vậy xem ra, Long Ngạo Thiên lại còn mang theo lão gia gia tuỳ thân a, lão gia gia Kích Toái Mệnh Tinh, là bàn tay vàng tiêu chuẩn, nhớ kỹ mình trước đó còn giống như đã từng hiểu lầm qua, cảm thấy hắn là nhân vật chính, nhưng hiện tại xem ra cũng không nhất định là hiểu lầm!
Bất quá...
"Lúc trước vì sao Vô Vọng Ma Tôn lại mất tích? Hơn nữa nếu như vị tiền bối này chính là Vô Vọng Ma Tôn mà nói, vì sao lại chỉ còn lại có một đoàn hồn ảnh nguyên thần?"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận